Triệu Hãn Thanh mặc một chiếc áo màu xanh nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng đã giặt trắng bệch, phía dưới là quần màu xanh quân đội, trên chân đeo một đôi giày nhựa xanh sạch sẽ, mái tóc dài được chải gọn gàng, hắn ta đeo một đôi kính mắt tròn không gọng, vết thương trên mặt bị Tần Nhược đánh đỡ mờ đi, thoạt nhìn hắn ta vẫn giống như dáng vẻ của một con chó, rất phù hợp với diện mạo ngựa đực của nam chủ.
“Đây là? Gả chồng không thành muốn trốn đi huyện thành sao?”
Từ khi ăn một cái tát kia, Ngưu Diễm Nga nhìn thấy Tần Nhược ở chỗ nào cũng không vừa mắt, nhìn dáng vẻ của tiểu tiện nhân này muốn đi huyện thành, bà ta liếc mặt nhìn Triệu Hãn Thanh bên cạnh, tròng mắt chuyển động bắt đầu chỉ trích Tần Nhược.
“Sao nào? Tôi không nhảy vào hố lửa, bà muốn nhảy?”
Tần Nhược trào phúng nói một câu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Triệu Hãn Thanh, ánh mắt người sau lặng lẽ đánh giá cô đột nhiên co rụt lại, đẩy mắt kính, trước khi Ngưu Diễm Nga nổi bão nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chuyện quá khứ cũng đừng nhắc lại, làm phiền chị Ngưu và mọi người cùng tôi đi đón Ái Hoa, chúng ta đi nhanh thôi.”
“Đi đi đi, khiến cho ai kia không ăn được thì bảo nho chua.” Ngưu Diễm Nga hung hăng trừng mắt nhìn Tần Nhược một cái, thời điểm đi qua còn cố ý nói lớn tiếng: “Đúng rồi, khi nào thì tiến hành đại hội khen ngợi thành phần tiên tiến?”
Mặc dù nói một câu không đầu không đuôi, nhưng người ở đây đều biết bà ta cố ý nói cho Tần Nhược nghe, Triệu Hãn Thanh là đội viên tiên tiến, sau này công xã có thể sẽ sắp xếp công việc cho hắn ta ở huyện thành, hưởng thụ cuộc sống ăn lương thực hàng hoá.
La Ái Quân con trai của đại đội trưởng La bây giờ chính là nhân viên đăng ký trạm hạt giống của huyện thành, phụ trách mua bán và đăng ký các loại hạt giống nông nghiệp của làng trên xóm dưới, ngồi trong văn phòng làm việc nhẹ nhàng, không phải chịu khổ mà đãi ngộ còn tốt.
Thấy Triệu Hãn Thanh chính là người tiếp theo sau La Ái Quân, mà Tần Nhược, đều là đối tượng được nhắc đến với hai người đàn ông này, nay hai người đàn ông này lại một trước một sau đều cưới người khác, ở trong mắt mấy người Ngưu Diễm Nga, Tần Nhược còn không phải là không ai muốn hay sao.
Một người đàn ông trung niên bên cạnh Ngưu Diễm Nga nói: “Nghe đội trưởng La nói buổi tối sau khi ăn cơm xong, khoảng bảy giờ, ở sân vườn của đại đội sả xuất sẽ tiến hành đại hội khen ngợi.”
“Tần Nhược à, đến lúc đó nhất định phải tới.”
Ngưu Diễm Nga đi qua, đột nhiên quay đầu lại cười với Tần Nhược, nhưng nụ cười kia có bao nhiêu khinh bỉ và không có ý tốt mọi người ở đây đều rõ.
Tần Nhược dừng bước chân quay đầu lại, cười ôn nhu: “Được, chuyện tốt như vậy sao tôi có thể không đến được.”
Triệu Hãn Thanh nhìn thấy nụ cười này trong lòng vô thức run lên, hắn ta vẫn không quên được khí lạnh đêm đó ở sông Lăng kéo chân hắn ta, hắn ta làm thế nào cũng không thể giãy giụa được, chỉ mong mình suy nghĩ nhiều.
Hai bên gặp thoáng qua, Tần Nhược đi đến đoạn cầu bị gãy bên bờ sông Lăng, trời còn chưa sáng hẳn, nhìn xuống đáy sông, cô nhìn thấy đoàn huỷ âm đang cuộn tròn dưới gầm cầu, nước sông cũng khôi phục lại.
Tần Nhược nhíu mày, cắn ngón tay lấy máu của mình vẽ một lá bùa ngự quỷ, ngón tay phải vẽ xong nét cuối cùng, phù văn màu máu trên không trung chợt loé lên, một giọt máu rơi vào sông Lăng, mặt sống tĩnh lặng đột nhien nổi sóng, giống như bị người ở dưới đáy sông đốt một trận lửa lớn, mắt nhìn giống như nước sông đang sôi sục.
Ngay sau đó, một bóng xám từ dưới lòng sông hiện lên, Tần Nhược búng tay một cái, chỉ để lại năm người phía trước, nếu bây giờ có người có mắt âm dương đi qua, chắc chắn có thể nhìn thấy bộ quần áo mà bốn người màu xám với khí đen trên người chính là quân phục của quân địch.
Một trong số họ còn đeo kiếm trên eo, xem ra không phải ác quỷ cấp bình thường, là một người dẫn đầu.
Chính những người này đã cho nổ tung cây cầu và chết trên sông Lăng trong cuộc kháng chiến chống Nhật vào hơn ba mươi năm trước. Mỗi người trong số họ đều mang vô số món nợ máu của những người dân vô tội trên tay, cõng theo một thân nghiệt nợ, sau khi chết tất nhiên không thể đầu thai, thành cô hồn dã quỷ ở dưới đáy sông Lăng.
Bây giờ lại rất có lợi cho cô, ít nhất cô không cần đi bộ.
Năm con quỷ xếp hàng đứng trước mặt Tần Nhược. Người cầm kiếm bắt đầu kêu lên, lại bị một ngón tay của Tần Nhược nhẹ nhàng trấn áp.
Mười ngón tay thon dài trắng trẻo của cô giống như đang múa, những sợi chỉ đen như máu trên năm con quỷ mà mắt thường không nhìn thấy được đan chéo vào nhau, chỉ vài phút, nợ máu nhân quả trên người họ dệt thành một cái kiệu bốn người nâng, quả thật nói là kiệu, không bằng nói là ghế trúc tự chế do hai hay bốn người khênh đi tham quan các danh lam thắng cảnh ở đời sau, nói tóm lại cô không phải đi bộ là tốt rồi.
“Đừng nói lời vô nghĩa, tối muốn đến huyện thành Lăng Dương, nửa giờ sau nếu các người không đưa tôi đến nơi thì chờ xuống địa ngục nhận thẩm phán đi, đừng lải nhải với tôi, mười tám tầng địa ngục hoàn toàn tiếp đãi mấy ác quỷ nhập khẩu.”