“Bốn mươi tuổi.” Diêu Đại Thuý vừa thốt ra lời kia, sợ Tần Nhược không muốn, vội nói: “Mặc dù tuổi có hơi lớn, nhưng chưa từng kết hôn, không phauir người công xã chúng ta không biết tình huống của con, lần thứ ba có người nguyện ý lấy, con gả qua cả nhà đều bất ngờ.”
Lư Phương cũng gật đầu: “Người ta giàu như vậy, lễ hỏi cũng hào phóng, chị không có em gái, nếu không trong lòng chị chắc chắn sẽ giới thiệu cho em gái chị, sao có thể đến lượt Nhược Nhược em được.”
Nghĩ đến những phân tích về ngôn ngữ trong nghề làm mối ở trong sách đời sau, Tần Nhược nhận ra…
Hơn bốn mươi tuổi cũng có thể coi như năm mươi tuổi, một mẹ bốn em gái, bốn bỏ lên năm cũng tương đương với năm bà mẹ chồng.
Thật tốt, cô quả nhiên lại một lần xem nhẹ trình độ ngoan độc của người nhà họ Tần này đối với Tần Nhược.
“Ồ thì ra mọi người đều rõ tôi thiếu tình thương của cha, cho nên tìm cho tôi một người cha bù đắp những thiếu hụt tình thương cho tôi?” Tần Nhược cười lạnh, nhìn Lư Phương: “Nếu chị đỏ mắt đến mức không có em gái thì có thể tự mình đi làm phu nhân nhà giàu.”
Diêu Đại Thuý bị hai câu nói của cô tức đến mức suýt chút nữa ngất đi, ngón tay run rẩy chỉ vào cô: “Cô, cô, lần này cô không gả cũng phải gả!”
Tần Nhược giương mắt, nói một câu khiến cho Diêu Đại Thuý xấu hổ đỏ bừng mặt–
“Thế nào? Thấy máy may mới da mặt cũng bỏ?”
“Người ta đồng ý cho máy may kia cũng không biết thanh danh của em.” Lư Phương thấy Tần Nhược miệng lưỡi sắc bén, lập tức chẹp miệng, nhẹ nhàng nói: “Thanh danh của em như vậy, lại từng bị người ta từ hôn, có thể tìm người đồng ý cưới em đã tốt rồi, nếu ở cổ đại em đã bụi nhốt vào l*иg heo!”
“Lư Phương chị câm miệng cho tôi!”
Tần Nhược hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lư Phương một cái: “Chân trước nói không cần lễ hỏi sau lưng làm tìm một người đàn ông có thể làm cha tôi, nhận lấy máy may định bán bán tôi hay sao?” Cô nhìn Diêu Đại Thuý giống như nhìn tên gốc: “Tôi nói thật với bà, muốn tìm cỏ tốt trên người tôi bà vẫn nên nằm mơ đi, các người không sợ mất mặt xấu hổ, không sợ đắc tội thì cứ để người ta đến.”
Tần Nhược nói xong lời tàn nhẫn hất văng rèm cửa đi ra ngoài, ngày mai cô muốn đi huyện thành một chuyến, nghĩ cách kiếm ít tiền.
Nhưng huyện thành cách đại đội Thanh Hà mười mấy cây, cô đi qua cũng mệt chết, nhưng bây giờ xe đạp là đồ hiếm lạ, lấy thanh danh của cô chắc chắn không ai cho cô mượn, huống hồ cô còn chưa từng đi xe đạp Đại Giang.
Tần Nhược ra ngoài đi đến sông Lăng, cô vừa đi vừa tính toán cách ngày mai đến huyện thành, sắc trời dần tối, gặp mấy người qua đường đi làm về nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên và đầy thâm ý, cô bước đi một cách điềm tĩnh và thản nhiên như thể những ánh mắt đó không hề tồn tại.
Cô ngồi bên bờ sông một lát, lửa giận bị Diêu Đại Thuý và Lư Phương làm bùng lên dần bị cơn gió mát bên bờ sông làm dịu đi, một vầng trăng khuyết soi bóng trên mặt nước, một dòng nước bắn tung toé dưới cây cầu cũ gãy cách đó không xa, tiếng côn trùng truyền đến khiến người qua đường giật mình tỉnh mộng.
Tần Nhược giống như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt nhìn về phía động tĩnh kia, trong lòng đột nhiên nhớ tới truyền thuyết về sông Lăng.
Mấy chục năm trước sông Hà còn rộng và sâu hơn bây giờ, nước sông chảy xiết đến mức cho dù là một người bơi lội giỏi cũng không dám tuỳ tiện xuống nước, sơ sẩy một cái là có thể bị lũ quấn đi hoặc bỏ mạng dưới đáy sông.
Thời kỳ kháng chiến, thôn Thanh Hà dựa vào dòng sông chảy xiết này mà không phải chịu sự tàn sát của quân địch, cây cầu ở thượng nguồn đã bị nổ tung khi quân địch xâm lược, khi đó người chỉ huy trung đội đã đưa ra quyết định, cho nổ tung cây cầu cũ đã hơn tám trăm năm qua.
Dù đau buồn khi chứng kiến di tích lịch sử bị đánh bom nhưng ngôi làng nhỏ này đã được cứu.
Đáng tiếc, thế hệ sau lại chỉ có sự ích kỷ và lợi ích đã khắc sâu vào trong xương cốt.
Thu ánh mắt lại, tâm trạng nôn nóng của Tần Nhược hoàn toàn bình tĩnh, bị mấy thôn dân cực phẩm của đại đội sản xuất Thanh Hà chọc tức khiến cô suýt chút nữa quên đi nghề cũ của mình, đời sau khắp nơi đều là camera, là thời đại internet toàn dân, vừa lơ đãng đã nổi tiếng trên mạng, rất nhiều thao tác không thể dùng, nhưng bây giờ không sợ, cô có thể dễ dàng đi đến huyện thành mà không cần đi bộ.
Việc nhỏ như vậy cũng phải hao tâm tổn trí, cô làm lão đại huyền học nhiều năm như vậy cũng thật lãng phí.
Nghĩ xong cách, Tần Nhược lại đi bộ về nhà.
Ngày hôm sau mới tờ mờ sáng, Tần Nhược dậy thật sớm, rửa mặt xong đến chuồng bò một chuyến, thầy Lạc đã giúp cô giải quyết con thỏ đang treo trên cành cây sau núi, có lệ quỷ cô triệu hoán kia nhìn, cũng không sợ có động vật tới ăn.
Xách theo con thỏ bỏ vào túi da, Tần Nhược vừa mới xuống đến ngã rẽ núi, đúng lúc mấy người Ngưu Diễm Nga vây quanh Triệu Hãn Thanh đến nhà Điền Quế Phân đón cô dâu mới, bây giờ mặc dù kết hôn không lưu hành thổi kèn sáo nhưng người dân quê vẫn sẽ rắc kẹo đám cưới dán chữ hỉ để tăng náo nhiệt.