Một người phụ nữ bên cạnh Ngưu Diễm Nga che miệng cười: “Ồ đang là đang bảo vệ sao?”
Âm thanh yếu đuối bị tiếng cười không có ý tốt từ phía đối diện ép tới, có vẻ bất lực lại đáng thương, lời giải thích yếu ớt tất nhiên không tạo ra hấp dẫn bằng lời chế giễu.
Ba.
Hai.
Một!
“Đồng chí được tôi cứu tới nói lời cảm ơn đã bị mọi người bàn tán lung tung như vậy, nếu công xã truyền ra đại đội Thanh Hà của mọi người có tư tưởng tác phong như vậy, đại đội trưởng La không được đánh giá là đội trưởng tiên tiến, mọi người chịu trách nhiệm sao?”
Giọng nói người đàn ông vừa vang lên, đôi mắt cụp xuống của Tần Nhược loé lên ý cười thành công.
Dáng người của Hạ Quân Kiếm rất có tính áp bách, lại thêm lời nói uy hϊếp của anh, khiến mấy người Ngưu Diễm Nga không dám phản bác lại một câu, nhanh chóng quay người xô đẩy nhau rời đi.
“Ôi… Lại liên luỵ đồng chí Hạ.”
Tần Nhược sâu kín thở dài một hơi, đứng tại chỗ vừa co quắp lại bất lực, sau một lúc lâu mới lấy hết can đảm nói: “Tôi không phải người như bọn họ nói.”
“Tôi biết, người xưa vẫn nói, người chịu đựng gian khổ sẽ trở thành người mạnh mẽ, người không bị đố kỵ là người bình thường, trên người cô chắc chắn có điểm khiến họ ghen ghét mới có thể chèn ép cô như vậy.” Hạ Quân Kiếm làm sao có thể không hiểu được dáng vẻ tủi thân sắp khóc biểu hiện trên mặt của cô gái nhỏ, nói hai câu an ủi mới nói: “Con thỏ tôi nhận lấy, mau trở về thôi.”
Đôi mắt Tần Nhược phát sáng nhìn anh, ánh mắt đào hoa nhìn chăm chú giống như muốn hút người ta vào bên trong, cô nhẹ nhàng nhấp môi nở một nụ cười nhạt, trịnh trọng gật đầu, lúc này mới xoay người, bước chân và bóng dáng đều lộ ra vẻ nhẹ nhàng.
Hạ Quân Kiếm nhìn bóng lưng cô dần khuất xa, trong mắt chứa ý cười nhạt, dù sao cũng là cô gái nhỏ, tủi thân cũng rất dễ dỗ.
Nhưng tại sao người của đại đội Thanh Ha lại có ác ý với cô gái nhỏ nhìn ngoan ngoãn như vậy, vốn dĩ hôm nay anh định rời đi, không nghĩ tới lại bị hai con thỏ vướng chân, vậy lại nghỉ ngơi hai ngày.
Phù phù, Tần Nhược chậm rãi thở ra sau khi quay lưng về phía người đó, giả vờ yếu đuối như trà xanh này cũng quá mệt mỏi rồi, thật là kỹ thuật sống, với loại người mạnh mẽ có thể chụp chết hai con quỷ như cô quả nhiên không thể làm được loại kỹ thuật này.
Nhìn tình huống trước mắt vị khách nam cô vừa ý này giống như muốn rời đi, Tần Nhược vốn dĩ định chậm rãi tiến hành kế hoạch báo thù đột nhiên quyết định gia tăng tốc dộ.
Hơn một tuần xuyên vào trong sách, cô không ăn bữa cơm nào của nhà họ Tần, bình thường đều ăn ở nơi của thầy Lạc, cô mang theo đồ ăn thầy Lạc làm, loanh quanh cũng khoảng một thời gian.
Mấy người nhà họ Tần mà cô gọi là người thân chưa bao giờ hỏi qua một câu cô ăn gì. Chỉ sở đã sớm lạnh tim phổi, vẫn là thấy không đáng thay nguyên chủ.
Tần Nhược vừa mới đi vào cửa, lại phá lệ bị Diêu Đại Thuý gọi lại: “Nhược Nhược, con tới đây, anh con giới thiệu cho con đối tượng, mẹ muốn nói tình huống cụ thể với con.”
Hai bên cho nhau thời gian yên ổn nhiều như vậy, khiến cho suy đoán và kiêng kị trước đó của Diêu Đại Thuý với Tần Nhược cũng từ từ nhạt đi, mặc dù không có Tần Nhược kiếm điểm công tác nhưng cô cũng không gây ra rắc rối gì nữa, khiến cho người nhà họ Tần đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô gái hai mươi tuổi mỗi ngày đều không xuống ruộng làm việc kiếm điểm công tác, cháu trai của bà ta cũng không có chỗ ở, vẫn phải giải quyết.
Vì thế có một màn Diêu Đại Thuý hiếm khi có sắc mặt tốt gọi Tần Nhược đến bên cạnh nói chuyện.
Tần Nhược vốn không muốn quan tâm, nhưng suy nghĩ đến kế hoạch của mình, cô vẫn đi theo Diêu Đại Thuý vào nhà chính.
Trong nhà chính có một chiếc máy may mới tinh đứng bên cạnh bàn bát tiên, dài một mét, rộng bốn mươi phân, cao ngang thắt lưng của một người trưởng thành, chắc chắn là một vật phẩm có giá trị và được săn lùng ở niên đại này, thân máy màu đen nổi lên biểu tượng én bay màu vàng, cho thấy giá trị đắt tiền của nó, bên phải là vòng lăn bóng nhoáng, vừa thấy đã biết không phải cấp bậc hàng qua tay.
“Lần này anh con giới thiệu đối tượng cho con, mặc dù tuổi tác hơi lớn một chút, nhưng chưa từng kết hôn, là công nhân ăn lương thực hàng hoá, tuổi lớn chút sẽ thương con, người cũng thành thật chịu khó. Nhược Nhược nếu con cảm thấy được, ngày mai người ta sẽ tới cửa để các con gặp nhau.”
Diêu Đại Thuý đặt mông ngồi xuống giường đất bên cạnh, vẻ mặt trìu mến nhìn cô, chờ cô bày tỏ lập trường.
Lư Phương ở một bên cũng hát đệm: “Đều là người hiểu rõ gốc rễ, là công nhân xưởng giày da ở huyện thành chúng ta, trong nhà có một mẹ già, bốn em gái đều đã gả chồng nhưng cách nhà mẹ đẻ không xa, đều có thể giúp đỡ làm việc, em gả qua đó không lo ăn mặc, cùng không phải xuống ruộng làm việc kiếm điểm công tác, chỉ cần ở nhà làm phu nhân nhà giàu là được.”
“Tuổi lớn biết thương người?” Tần Nhược cười nhạo một tiếng, nói: “Vậy mẹ nói cho tôi xem bao nhiêu tuổi biết thương người.”