Giọng nói người đàn ông dễ nghe, đúng là loại giọng siêu trầm gợi cảm mà thế hệ sau theo đuổi.
Nhưng giọng nói này rõ ràng là tự nhiên, mà không phải là giọng nói của các blogger đời sau cố tình chỉnh sửa.
Du͙© vọиɠ trong lòng Tần Nhược trỗi dậy, nhưng trên mặt vẫn thể hiện là đồng chí đúng đắn: “Tôi tỉnh lại lâu như vậy mới tới cửa nói lời cảm ơn, thật thất lễ, may mắn đồng chí còn chưa đi, nghe nói anh bị thương, hai con thỏ này là tôi nhặt được ở trong núi, không thuộc về tài sản chung, xin đồng chí nhận lấy.”
Cô nói vội xách hai con thỏ đã cặn máu lên, một đôi tay trắng nõn nhỏ yếu, xách theo hai con thỏ, nhìn dáng vẻ giống như cố hết sức.
“Không cần không cần.” Người đàn ông nhìn con thỏ, ánh mắt đảo qua cái tay xách lỗ tai thỏ, bộ lông xám của con thỏ khiến người ta loá mắt: “Tôi không phải giải phóng quân, tôi là người đào than đá, bị thương ở quặng về nhà dưỡng thương, đi ngang qua nhận tiện vớt cô lên.”
Ồ không phải lính, là anh trai đào than đá, đào than đá cũng tốt, công nhân lao động vinh quang nhất.
Trong lòng Tần Nhược tính toán, đưa con thỏ lên phía trước: “Xin đồng chí nhận lấy, nếu không quãng đời còn lại của tôi sẽ áy náy.” Trên mặt cô là vẻ chân thành, đôi mắt đào hoa chứa ý cười nhìn anh: “Còn không biết tên họ của ân nhân cứu mạng, tôi là Tần Nhược, Tần trong Hán Tần, Nhược trong không có việc gì.”
Tên này của nguyên chủ nguyên bản gọi là Tần Nhược, từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, sau khi đến lớp học buổi tối biết chữ đã sửa tên cho mình.
Vẻ mặt Hạ Quân Kiếm dịu lại, cảm thấy cô gái nhỏ giới thiệu rành mạch rất có ý tứ, cũng phỏng theo phương thức giới thiệu của cô giới thiệu mình: “Hạ Quân Kiếm, hạ trong chúc mừng, quân trong sấm sét, kiếm trong đao kiếm.”
Khoé mắt anh liếc nhìn đôi bàn tay cầm thỏ đang run lên vì kiệt sức, trong lòng anh thở dài, không chỉ vì sự kiên trì và chân thành của cô gái trước mặt, cũng bởi vì cơ thể ốm yếu này của cô.
Thấy cô gái nhỏ còn cố chấp xách theo con thỏ nhìn chằm chằm chờ anh nhận lấy quà cảm ơn, trong lòng Hạ Quân Kiếm bất đắc dĩ, bàn tay to nhận con thỏ: “Vậy tôi nhận, cảm ơn đồng chí Tần Nhược.”
Vật nặng trong tay được nhận, tay Tần Nhược cũng ngừng run rẩy, không còn thở hổn hển, cuối cùng nhớ lại vì sao cô cảm thấy cái tên này quen thuộc như vậy.
Người nay trong sách được nhắc đến là một pháo hôi, là nguồn gốc của một vận may nhỏ dành cho Triệu Hãn Thanh. Trong sách vào năm 82, Triệu Hãn Thanh nhận được một lá thư, chính là di thư của Hạ Quân Kiếm, Triệu Hãn Thanh căn cứ theo thông tin địa chỉ gửi qua, sau đó người nhà anh trả cho Triệu Hãn Thanh một ngàn tệ tiền phí cảm ơn.
Một người đàn ông cao ráo, đẹp trai, khí chất nhìn như một mét chín, nhưng lại là người đoản mệnh, đáng tiếc.
“Đồng chí Tần Nhược còn có chuyện gì sao?”
Hạ Quân Kiếm thấy cô gái nhỏ nhìn mình ngây ngốc, trong lòng nhất thời cảm thấy buồn cười, không khỏi lên tiếng nhắc nhở một câu.
Mặt Tần Nhược đỏ lên, mềm mại nhỏ giọng nói: “Không, không có việc gì, vậy đồng chí Hạ anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi về trước.”
Trên mặt cô nhìn ngượng ngùng, trong lòng lại đang tính toán một khả năng — Khả năng kết hôn với người đàn ông này.
Cả nhà họ Tần coi cô như ôn thần thúc giục muốn gả chồng, người như Tần Kiến có thể giới thiệu cho cô loại người gì cũng có thể nghĩ được, thời buổi này không có thư giới thiệu cô sẽ không mua được cả vé xe, cô không vận dụng mối quan hệ của thầy Lạc, mạnh mẽ là cơ sở sinh tồn ở nơi này, thời đại này như thế nào cũng phải kết hôn, vậy không bằng tìm Hạ Quân Kiếm, mặc dù thủ tiết sớm nhưng còn hơn ở cùng với dưa vẹo táo nứt thương tổn nhau mấy chục năm.
Một chân vừa mới bước ra khỏi cửa, Ngưu Diễm Nga cùng mấy người đúng lúc đi ra khỏi nhà Triệu Hãn Thanh ở bên cạnh, nói nói cười cười vui vẻ, không khí vui mừng.
Kết quả Ngưu Diễm Nga nhìn thấy cô, ánh mắt lạnh lùng, mấy ngày trước bị Tần Nhược tát mặt vẫn còn ẩn ẩn đau, vì thể chẹp miệng khinh thường: “Ngay cả người dẫn goá vợ dẫn theo hai đứa nhỏ cũng không cưới loại người này, cũng không lao động không kiếm điểm, ban ngày ban mặt ở trong phòng với đàn ông độc thân, người ta là công nhân ăn lương thực hàng hoá, cũng chưa chắc muốn một cái giày rách, mặt cha mẹ đều bị người nào đó làm cho mất hết!”
Người này lần trước còn lừa bà ta nói đó là giải phóng quân, tôi nhổ vào!
Đều truyền khắp nơi người đó là công nhân đào than đá.
Không chừng ngày nào đó có thể bị chôn sống khi mỏ sụp, có thể cứu được gia đình nhà họ Tần đang điêu đứng, không chừng cũng chỉ là người đoản mệnh.
Tần Nhược cong môi lộ ra nụ cười trào phúng, đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai, trong tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân trầm ẩn, là từ phía sau truyền đến, trong lòng cô suy nghĩ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ yếu đuối: “Tôi, tôi không có, tôi… Tôi chỉ muốn cảm ơn đồng chí Hạ đã cứu tôi, mọi người, mọi người nói thì nói tôi, đừng bôi nhọ anh ấy.”