“Có bệnh thì đi bệnh viện trị, đừng nói loại lời này xúc phạm tôi, cô không phải lo lắng.”
Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, Tần Nhược trực tiếp tiễn khách, ngủ cũng không ngủ được, côc đứng dậy vào núi xách hai con thỏ đến khoảng sân bỏ trống bên cạnh Triệu Hãn Thanh.
Đồng chí giải phóng quân cứu cô tạm thời đang dưỡng thương ở đó.
Trong sách ban đầu Tần Nhược cũng được người cứu, nhưng ba ngày sau khi tỉnh lại ngay lập tức gả cho Triệu Hãn Thanh, cô cũng từng muốn nói lời cảm ơn với ân nhân cứu mạng, nhưng khi đó Triệu Hãn Thanh đã là chồng của nguyên chủ lại nói vốn dĩ cô cả người ướt đẫm bị người đàn ông xa lạ bế lên đã bị người khác nói đủ nhiều rồi, nói lời cảm ơn như vậy không giải quyết được việc gì, nguyên chủ cũng chưa từng nhìn thấy người cứu cô một mạng trông như thế nào.
Thời điểm Tần Nhược đi ngang qua Triệu Hãn Thanh, cửa lớn mở ra, sân quét dọn sạch sẽ, nhìn có vẻ chỉnh tề.
Hai đứa con đi từ trong sân ra, đứa lớn tám tuổi đứa nhỏ sáu tuổi, sau khi nhìn thấy Tần Nhược lập tức sợ hãi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn có vẻ thẹn thùng ngoan ngoãn, không thể nhìn ra hai đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy lại hai lần hại mẹ kế nguyên chủ sinh non.
Đặc biệt là đứa con cả tên Triệu Hải Bình, vẫn luôn nhớ mẹ ruột của mình, trước mặt ngoan ngoãn cung kính với nguyên chủ, sau lưng lại thả giun, đá, thậm chí còn muốn bỏ thuốc diệt chuột vào trong bát cơm của cô, Tần Nhược kết hôn nửa năm thì mang thai đứa con đầu tiên, đứa trẻ nhìn thẹn thùng này buổi tối dùng một vỏ rắn lột doạ nguyên chủ sợ tới mức ngã xuống bậc thang sinh non.
Cơ thể nguyên chủ vốn dĩ đã yếu, một lần bị sinh non kia căn bản còn chưa có kinh nguyệt đã đổ bệnh, Triệu hãn Thanh nói một câu trẻ nhỏ không hiểu chuyện cũng vô tâm mà bỏ qua chuyện này, một năm sau nguyên chủ lại mang thai lần nữa, lại bị con trai út Triệu Triều Đông của Triệu Hãn Thanh đẩy ngã sinh non một lần nữa, thời điểm cô khóc lóc kể lể với Triệu Hãn Thanh lại bị đối phương trách ngược lại cô không bảo vệ tốt đứa trẻ trong bụng, nói cái gì mà sao đứa trẻ nhỏ bảy tuổi có thể đẩy ngã được cô.
Lúc ấy nguyên chủ sinh non, ngày hôm sau không ngừng chảy máu, kéo thân bệnh về nhà mẹ đẻ lại bị cha ruột Tần Bỉnh Nghĩa trực tiếp nhốt ngoài cửa lớn.
Tần Nhược thu lại suy nghĩ nhìn hai đứa trẻ rồi cất bước rời đi, bây giờ cô không đến mức vô duyên vô cớ ra tay với hai đứa trẻ còn chưa cao quá chân cô, nhưng chúng nó tạo nghiệt có thể để cha chúng nó trả.
Khoảng sân cạnh nhà Triệu Hãn Thanh cũng có một người làm biếng từng ở, cửa lớn cũng không có, chỉ có hai bức tường trong sân cao khoảng nửa người sắp sập. Phía bắc của ngôi nhà bên trong bị mưa làm cho hư hỏng nặng, mái sau đã sụp đổ, nhìn một gian phòng ở phía tây mới miễn cưỡng có thể ở.
Lúc ấy nhóm thanh niên trí thức thứ hai xuống đại đội Thanh Hà vốn dĩ được sắp xếp ở chỗ này, nhưng nhất thời không có tiền xây nhà, hơn nữa người chủ ban đầu kia là một kẻ lười biếng, chết đói ở trong nhà, một nhóm thanh niên tri thức cũng không ai dám tới ở, chỗ này vẫn luôn bỏ trống.
Nghe nói đồng chí giải phóng quân đi ngang qua sông Lăng kia vốn dĩ đã bị thương, lại vì cứu người nhảy xuống dòng sông chảy xiết làm miệng vết thương dính nước, cứu cô lên suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, cuối cùng là La Đại Phong sắp xếp người ở chỗ này dưỡng thương, cơm ăn cũng là thức ăn tiểu chuyển ở nhà ăn giống với nhóm thanh niên tri thức.
Cỏ trong sân mới được người cắt, nhìn cũng không giống như một cái nhà ma, cô đi đến trước cửa phòng, vừa muốn gõ cửa, cửa lại được người ở bên trong kéo ra, một người đàn ông cao khoảng hơn mét chín ghé đầu ra, nếu không cong eo, đỉnh đầu sẽ chạm phải khung cửa phía trên.
Dáng người cao ráo mang đến cảm giác áp bách khiến Tần Nhược vô thức lui về phía sau một bước, phía dưới người đàn ông mặc một chiếc quần màu xanh đã giặt đến bạc màu, phía trên mặc một chiếc áo len màu xám, bên ngoài là chiếc áo sơ mi trắng, bộ quần áo đơn giản sạch sẽ cũng khiến cho anh ấy cao ráo đẹp trai, giống như một cây bạch dương đoan chính.
Chủ yếu là khuôn mặt đẹp, mày kiếm, mũi thẳng, đôi mắt to sâu như những ngôi sao lạnh lùng. Đường nét sâu khiến khuôn mặt thêm uy nghiêm, đôi môi mỏng cũng rất gợi cảm.
Trong mắt Tần Nhược hiện lên một tia hứng thú, nhớ tới niên đại bây giờ, vẻ mặt chợt thay đổi ngượng ngùng: “Đồng chí giải phóng quân, là anh đã cứu tôi phải không?”
Khi nguyên chủ được cứu lên thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, cũng chưa từng thấy dáng vẻ của ân nhân, ba ngày sau tỉnh lại đã thành cô, nhưng hẳn là người này.
“Là đồng chí Tần Nhược đúng không, chuyện nhỏ không tốn sức không đáng nhắc đến, cô đây là?”