Chương 17

La Đại Phong nói lời khuyên nhủ giống như quan điểm, mọi người còn gì không rõ, Trương Ái Hoa nhảy sông chính là ép cha mẹ phải gả cho Triệu hãn Thanh.

Hướng gió vừa chuyển, Triệu Hãn Thanh cũng chặn lại nói: “Làm phiền đại đội trưởng, tôi lập tức đến công xã đánh báo cáo, còn phải phiền đội trưởng cho tôi một lá thư giới thiệu.” Hắn ta nói chuyện, vẻ mặt ngượng ngùng và vui sướиɠ, dáng vẻ như ôm được giai nhân.

Mọi người càng thêm tin tưởng không hề nghi ngờ, trong mắt La Hiểu Phong cũng hiểu rõ, nhưng ông ta chắc chắn sẽ không nhiều chuyện, Triệu Hãn Thanh là nhân tố tiên tiến ông ta đề cử xuống công xã, nếu bêu xấu, sức ảnh hưởng của ông ta ở công xã chắc chắn cũng giảm mạnh.

Đàn ông ấy à, ai chẳng có tuổi trẻ, chỉ còn có bản lĩnh lau khô mông, chuyện lăn mấy lần ngoài ruộng ngô kia cũng không tính là gì.

“Nếu hai người đều yêu nhau, vậy tôi sẽ là người chủ hôn, phải mất một thời gian để giải quyết những việc này.” La Đại Phong vỗ bả vai Triệu Hãn Thanh, nói: “Sau này làm việc phải cẩn thận hơn một chút, đừng để xảy ra bất cẩn.”

Lời cảnh cáo mang tính ám chỉ của La Đại Phong khiến Triệu Hãn Thanh rùng mình, nghiêm mặt nói: “Có đại đội trưởng lãnh đạo dạy bảo, tôi chắc chắn sẽ không phạm vào.”

“Đây mới là thanh niên đầy hứa hẹn.” La Đại Phong lại cổ vũ hai câu mới rời đi.

Thấy sự việc đã kết thúc, Trương Ái Quốc và Trương Ái Đảng bỏ lại em gái thở phì phò rời đi, tóc trên người bọn họ còn nhỏ giọt tí tách, vợ Trương Ái Đảng cuống quít chạy theo sau, nhỏ giọng nói: “Không phải em phá huỷ quan hệ anh em của các anh, cô em chồng bị mẹ chiều đến có phần tuỳ hứng, sau này anh đừng làm mấy chuyện tốn công vô ích này.”

Vợ Trương Ái Quốc càng thẳng thắn hơn, cô ta ném chiếc áo len trên tay xuống đất, giận dữ bước về phía trước, cô ta đau lòng cho người đàn ông của mình, kết quả, cô em chồng kia không đau lòng cho cha mẹ và anh trai của mình.

Tần Nhược cho rằng toàn bộ gia đình Trương Ái Hoa có thể lột da tra nam, lại không nghĩ tới truyền ra tin tức chuyện Trương Ái Hoa và Triệu Hãn Thanh tự do yêu đương.

Hừ, nói Trương Ái Hoa là não yêu đương thứ nhất trong sách quả không sai, trong sách sau khi Tần Nhược và Triệu Hãn Thanh kết hôn, Trương Ái Hoa vẫn còn lui tới với Triệu Hãn Thanh rất nhiều lần, cô ta cho rằng bản thân là đanh theo đuổi tinh thần tự do độc lập yêu đương của phụ nữ, khắp nơi cười nhạo Tần Nhược vô tri thô bỉ, làm tiểu tam lại coi như hợp tình hợp lý, rất nhiều lần cùng Triệu Hãn Thanh lăn lộn ngoài ruộng ngô, cuối cùng chưa lập gia đình lộ ra chuyện mang thai, bản thân cô ta một tay chống lại tai tiếng bảo vệ Triệu Hãn Thanh, bản thân lại vì khó sinh con mà chết.

Cho nên quyển sách này chỉ là một câu chuyện về hậu cung dưới góc nhìn của người đàn ông thối nát.

Không hổ là truyện nam chủ, Triệu Hãn Thanh rốt cuộc cũng có hào quang, cứ như vậy có thể xoay chuyển tình thế.

Tần Nhược không vội vàng đi tố giác hắn ta, thứ nhất bây giờ cô là người bị hại, Trương Ái Hoa sống hay chết không liên quan đến cô, tất cả khổ cực đều là cô ta tự làm tự chịu, thứ hai, cô ta còn chưa bắt đầu trả thù Triệu Hãn Thanh.

Trước ngày Trương Ái Hoa và Triệu Hãn Thanh kết hôn một ngày, Trương Ái Hoa tới nhà họ Tần tìm Tần Nhược, Tần Nhược rất kinh ngạc khi cô ta tới tìm mình, nhưng vẫn mời người vào trong nhà.

“Cô chắc chắn rất xem thường tôi đúng không, đòi sống đòi chết một hai phải gả cho anh ấy.”

“Cái này liên quan gì đến tôi? Cô nghĩ nhiều rồi, không có việc gì thì ra ngoài đừng ảnh hưởng tới việc đi ngủ của tôi.”

Tần Nhược lười nghe cô ta nói lời vô nghĩa.

Trương Ái Hoa gầy hơn rất nhiều, người cũng trầm ổn hơn: “Tôi biết cô không phải là Tần Nhược ban đầu, tôi thiếu cô một mạng, nhưng bây giờ tôi không trả cho cô ấy được.”

Nhớ tới hơi thở lạnh lẽo đêm hôm đó kéo cô ta ở sông lăng, Trương Ái Hoa rùng mình.

“Tôi không phải Tần Nhược vậy tôi là ai? Tôi không chết đó là tôi mạng lớn, biết nợ tôi thì sau này ít tới làm phiền tôi.” Tần Nhược lẳng lặng nhìn cô ta, giống như cũng không để ý đến cô ta nói gì đó, cho dù Trương Ái Hoa đi ra ngoài gặp người khác nói cô không phải Tần Nhược ban đầu, cô có toàn bộ ký ức, ai dám bôi nhọ cô?

Trương Ái Hoa nghe được lời cô nói, trong lòng đột nhiên thả lỏng, cô ta cũng cảm thấy Tần Nhược giống như thay đổi thành một người khác nên muốn thử một chút, bây giờ biết mình suy nghĩ nhiều, thu lại dò xét trong mắt, cuối cùng cũng yên tâm: “Vậy, vậy tôi không hy vọng về sau nghe được cô và chồng tôi có bất kỳ quan hệ gì.”

Mặc dù giải thích rõ ràng toàn bộ là bị mẹ cô ta ép, nhưng đêm đó cô ta đang chìm nổi trong sông nghe được câu nói kia của hắn ta vẫn như thứ gì mắc trong cổ họng, cô ta biết dáng vẻ bây giờ của cô ta không bằng Tần Nhược, nhưng Triệu Hãn Thanh ở trước mặt nhiều người như vậy nói cũng yêu cô ta, chỉ cần Tần Nhược đừng hối hận quay đầu lại dây dưa với Triệu Hãn Thanh, cô ta tin tưởng một nhà bốn người cô ta sẽ sống rất tốt.