Trong lòng Triệu Hãn Thanh lo lắng không dấu vết quan sát đến biểu cảm của Trương Ái Hoa, hắn ta không ngờ rằng chuyện được cho là một mối tình hoàn toàn đồng thuận lại suýt chút nữa dẫn đến cái chết, nếu người tối qua không chết đuối, vậy chỉ có thể bịt mỗi mà kết hôn.
Mặc dù dáng vẻ của Trương Ái Hoa không tốt lắm, nhưng làn da lại trắng nõn mềm mại, về phần dáng vẻ xấu xí, tắt đèn cũng không ảnh hưởng đến hứng thú, thoạt nhìn cũng không phải vô dụng, hơn nữa sức lao động của nhà họ Trương lại khá mạnh, mấy năm nay hắn ta cũng có thể sống thoải mái hơn một chút.
“Mẹ kiếp, đồ súc sinh nhà mày.”
Điền Quế Phân không thể nhịn được nữa, cuối cùng không nhịn được chửi một tiếng, hai người con nhà họ Trương nắm chặt tay, mắt lộ ra vẻ hung dữ, bây giờ người vây xem đã hiểu rõ, trong khoảng thời gian ngắn nghi ngờ nhìn Triệu Hãn Thanh lại nhìn Trương Ái Hoa, chẳng lẽ người ức hϊếp Trương Ái Hoa là Triệu Hãn Thanh?
Triệu Hãn Thanh đối mặt với sự tức giận của Điền QUế Phân lại không hề hoang mang, trong lòng đưa ra chủ ý, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ buồn bã và thâm tình mà Trương Ái Hoa quen thuộc nhìn Điền Quế Phân: “Thím Điền, cháu biết lúc trước sau khi cháu nói với dì muốn cùng đồng chí Trương Ái Hoa kết làm bạn lữ cách mạng thím có chút thành kiến với cháu, còn muốn giới thiệu đồng chí Tần Nhược cho cháu, thậm chí uy hϊếp nói nếu cháu không đồng ý thì sẽ bảo chú Trương dẫn người đánh cháu.”
Khi nào thì bà ta nói muốn đánh tên Triệu Hãn Thanh này?
“Tôi không có…” Điền Quế Phân há miệng thở dốc, gấp đến độ trong lòng phát hoả, lại không có đường chối cãi.
Triệu Hãn Thanh thở dài, đôi mắt đầy chua xót nói: “Cháu là người nhu nhược, vì hai đứa nhỏ có thể sống cháu sẵn sàng thoả hiệp, đồng chí Trương Ái Hoa nhất thời kích động đẩy đồng chí Tần Nhược xuống sông Lăng, đồng chí Tần Nhược bởi vì cháu mà gặp một trần tai bay vạ gió cháu rất xin lỗi, bởi vì lòng cháu cần người thiện lương chịu khó lại dũng cảm như đồng chí Trương Ái Hoa, cho dù ăn đánh, cháu cũng sẽ không làm trái lòng mình.”
Hắn ta nói, ánh mắt lại có thâm ý khác đảo qua Trương Ái Quốc cao to.
Mấy người vây xem lại mơ hồ, chẳng lẽ bọn họ nghĩ sai rồi? Lại nghĩ chuyện Trương Ái Hoa im lặng đi tìm Triệu Hãn Thanh bọn họ đã rõ như ban ngày, thì ra hai người đã sớm có ý với nhau, Điền Quế Phân chướng mắt con rể dẫn theo hai người con vì thế đánh uyên ương còn lấy chức quyền của đội trưởng Trương ra uy hϊếp Triệu Hãn Thanh, còn có vết thương trên mặt Triệu Hãn Thanh, vừa liếc mắt một cái ai còn không rõ, chính là Trương Ái Quốc đánh.
Mặc dù dáng vẻ của Trương Ái Hoa và Tần Nhược khác biệt một trời một vực, nhưng người trước khoẻ mạnh lao động chăm chỉ, người sau là người ốm yếu thanh danh kém không ai muốn, Triệu Hãn Thanh dẫn theo hai đứa con, cuộc sống hàng ngày vất vả, có thể coi trọng Trương Ái Hoa cũng dễ hiểu.
Thì ra chân tướng là như thế, những người tự cho rằng mình đoán được toàn bộ sự việc trong khoảng thời gian ngắn đều đồng loạt đồng tình với Triệu hãn Thanh, rõ ràng Trương Ái Hoa quấn lấy hắn ta, Điền Quế Phân này lại còn trả đũa.
Điền Quế Phân tức giận đến mức mức không nói nên lời, người giới thiệu Tần Nhược quả thật là bà ta, bà ta có thể nói thẳng bà ta không có ý tốt sao?
Trái tim Trương Ái Hoa vốn dĩ kiên định đột nhiên dao động, cô ta ngồi dậy không tin tưởng nhìn Điền Quế Phân: “Mẹ, mẹ ép anh ấy?”
“Là mẹ chia rẽ chúng con!” Trái tim Trương Ái Hoa vốn dĩ chết lặng đột nhiên sống dậy.
Cứ như vậy mọi thứ đều dễ hiểu, Triệu Hãn Thanh là người đàn ông tốt cô ta không nhìn nhầm, vì là cha của hai đứa nhỏ, vì không muốn bị đội trưởng đội hai là cha cô đánh, mới cố ý làm tổn thương trái tim cô ta.
Bị Triệu Hãn Thanh nói vài ba câu xoay chuyển cục diện, Điền Quế Phân há miệng thở dốc, nhớ tới Tần Nhược nói định liều mạng, nhưng nếu bà ta nói ra, vậy con gái bà ta còn có đường sống sao?
Triệu Hãn Thanh chỉ đưa ra mấy câu ám chỉ, thôn dân đã giúp hắn ta vẽ ra toàn bộ cốt truyện, mọi người vây xem cũng hiểu rõ, trước đó Điền Quế Phân xin Tần Nhược nói muốn nói hết sự việc bà ta đã làm, tự nhiên là đánh gậy uyên ương kéo Tần Nhược xuống nước, còn chọc đến Trương Ái Hoa đẩy người xuống sông.
Trương Ái Quốc tức giận cắn chặt răng hận không thể đấm mấy phát đấm chết tên thanh niên trí thức giả tạo miệng đầy giả dối này, nhưng em gái hắn lại giành nói trước một bước: “Anh nói trong lòng anh có em? Vậy anh…”
Triệu Hãn Thanh nào dám để cô ta nhắc đến chuyện tối hôm qua, vội vàng thâm tình chân thành cắt ngang cô ta, nói: “Đồng chí Ái Hoa, em không tin tôi sao?”
“Em tin.” Trương Ái Hoa quá vui sướиɠ, vừa khóc vừa gật đầu, không còn thấy dáng vẻ đòi chết đòi sống trước đó.
“Thím Điền à, hai đứa trẻ tâm đầu ý hợp thím cũng đừng nhúng tay vào, bây giờ lưu hành yêu đương tự do, không còn khuyến khích ép duyên, thím xem những gì thím đã làm.”