“Ha ha.” Tần Nhược cười khẽ: “Thanh danh này của tôi đã gánh nhiều năm như vậy, tôi còn để ý sao? Sống chết của cô ta có liên quan tới tôi sao?”
Tần Nhược than nhẹ: “Bà thấy tôi giống người tốt bị oan không?” Ánh mắt cô quét qua đám người phía sau: “Thêm mắm thêm muối bịa đặt tin đồn, các người tốt nhất nên cầu nguyện mạng mình đủ lớn.”
“Tần Nhược cô đứng lại!”
Trường Ái Hoa lại kêu một tiếng thảm thiết: “Cô biết hắn không phải người tốt, vì sao cô không ngăn cản tôi?”
“Mẹ cô cũng không quản được cô cố chấp nhảy xuống hố lửa, cô còn trông chờ vào tôi?” Tần Nhược quay đầu lại, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn chỉ vào khuôn mặt tươi cười của mình: “Tôi dựa vào cái gì mà ngăn cản cô, mẹ cô tính kế tôi, cô đẩy tôi xuống nước, à đúng rồi, quả thật tôi nghĩ tới ngăn cản.”
Tần Nhược dừng một chút, nhìn trong mắt Trương Ái Hoa ánh lên vẻ mong đợi đột nhiên cười tàn nhẫn: “Nhưng cô nói muốn đẩy tôi xuống nước một lần nữa, là chính miệng cô đã chặt đứt đường lui của mình.”
Hạn ý trong mắt Trương Ái Hoa biến mất trong phút chốc, thì ra là cô ta xứng đáng.
“Cô không cảm thấy, cô chết như vậy rất ngu ngốc sao? Trước khi chết cũng phải báo thù, nếu tôi là cô, tôi sẽ không hèn nhát như vậy, chịu lỗ nặng còn để người ta sống nhởn nhơ trên đời, mình lại ngu ngốc chết đi.”
Lần này Tần Nhược bỏ lại đám người rời đi cũng không quay đầu lại, chỉ để lại một câu tản trong gió đêm: “Người đang làm trời đang xem, các người đều nhìn thấy, nhưng không có bất kỳ quan hệ gì với tôi, ai còn dám bàn tán lung tung về tôi, ước lượng trước mệnh mình có đủ lớn hay không!”
“Bụp” một tiếng, phía sau truyền đến một tiếng vang thật lớn rơi xuống nước, Trương Ái Hoa nhảy xuồng.
Mọi người ồ lên, anh cả anh hai nhà họ Trương vội vàng nhảy xuống nước cứu người, bước chân của Tần Nhược cũng không hề dừng lại đi xa.
Vừa rồi cô nhìn tướng mạo của Trương Ái Hoa, cô ta không chết được, cùng lắm chỉ chịu đau khổ, đương nhiên nếu cô ta nhảy xuống tìm cái chết, Tần Nhược cũng sẽ không thương cảm chút nào, người khác xúc phạm cô bắt nạt cô một phân cô còn muốn trả thù gấp trăm ngàn lần, tình cảm cao quý như thánh mẫu từ trước đến nay không liên quan đến cô, cô cũng không thương xót những người nghèo khổ yếu đuối, nhưng không quan tâm đến những kẻ độc ác ngu ngốc.
Người nhà họ Tần nhìn bóng dáng của Tần Nhược, sắc mặt đều hơi ngượng ngùng, bọn họ đều thấy được sự việc từ đầu đến cuối, lông mày Tần Kiến co lại vẫn không giãn ra: “Một người con gái dính vào chuyện này cũng không chê mất mặt.”
Không ai quan tâm đến chuyện nhà họ Tần, lúc này tất cả ảnh mắt của thôn dân đều tập trung ở đập lớn, đội trưởng đại đội sản xuất La Đại Phong vội vàng tới, nghe mấy phần tử tích cực kể lại chuyện xảy ra trước đó, lông mày nhăn chặt lại.
Cha của Trương Ái Hoa là đội trưởng đội hai, ông ta thay mặt lữ đoàn Thanh Hà đến công xã nhận hạt giống lúa mì cho mùa đông còn chưa trở về, ông ta cũng cần cân nhắc giải quyết chuyện này như thế nào cho phù hợp, cô gái sao không nghĩ tới gia đình đã nghĩ quẩn nhảy xuống nước.
Trương Ái Hoa được hai anh trai cứu lên, Điền Quế Phân đè nặng bụng cô ta ép hết nước từ trong bụng ra, lại ấn nhân trung của cô ta, một lúc sau cô ta từ từ tỉnh lại.
“Ôi đứa nhỏ ngốc này, sau này không kết hôn mẹ nuôi con.”
Điền Quế Phân cởϊ áσ ngoài che cho Trương Ái Hoa, một tay ôm người vào trong l*иg ngực, chua xót chảy nước mắt, hai con trai Trương Ái Quốc và Trương Ái Đảng cũng không quan tâm đến mái tóc đang nhỏ nước cũng nói: “Anh sẽ báo thù cho em, đừng nghĩ nhiều như vậy, sau này còn có chúng ta.”
Mấy mẹ con nhà họ Trương nói chuyện mặc dù hàm hồ, nhưng lời nói của Điền Quế Phân với Tần Nhược, mấy người thích buôn chuyện liếc nhau, trong lòng đã đoán được đại khái, nhưng trước mắt suýt chút nữa gây ra chuyện liên quan đến mạng người, nhất thời đều không dám nói nhảm.
“Ái Hoà à, sao cháu lại làm ra loại chuyện doạ người như vậy, cha mẹ cháu yêu thương cháu như vậy, cha cháu thay đại đội chúng ta đi nhận hạt giống, nếu trở về biết cháu xảy ra chuyện ông ấy sẽ rất khổ sở.”
La Đại Phong khuyên hai câu, đang muốn hỏi nguyên nhân cô ta nghĩ luẩn quẩn nhảy đập, Điền Quế Phân nhìn con gái, cắn răng muốn lên tiếng, Triệu Hãn Thanh đã cõng con đẩy đám người ra đi đến.
“Đây là làm sao vậy?” Vẻ mặt Triệu Hãn Thanh khϊếp sợ, vết bầm tím trên mặt đã biến mất một ít: “Con tôi bị sốt, tôi đưa nó lên phòng khám trên trấn, đồng chí Trương Ái Hoa, cô mạnh mẽ chịu khó làm việc như vậy, sao lại làm ra loại chuyện nhu nhược như vậy?”
Điền Quế Phân tức giận nắm chặt lòng bàn tay, tức giận muốn xé nát trái tim hắn ta.
“Vì hai đứa nhỏ, dù có lúc không kiềm chế được nhưng tôi vẫn phải cố hết sức để sống, có nhiều người quan tâm yêu thương cô như vậy, cô không thể nghĩ quẩn trong lòng.”
Lời khuyên của Triệu Hãn Thanh vào tai của mọi người lại mang ý khác nhau, thôn dân đều gật đầu, trong lòng thầm khen hắn ta là người tốt bụng biết an ủi, cô ta không tin một người ưu tú lại hiểu cô ta như vậy lại từ đầu đến cuối là kẻ lừa đảo.