“Nhược Nhược, mẹ nuôi con lớn như vậy, còn không thể nghe lời một chút sao…” Diêu Đại Thuý thở một hơi dài nói: “Người trong thôn nói con khắc cha mẹ, hôm kia con mới nguyền rủa Điền Quế Phân gãy chân, hôm nay chân bà ấy đã bị ngã gãy…”
Diêu Đại Thuý không nói hết, nhưng ý tứ rất rõ ràng, sợ Tần Nhược khắc cha khắc mẹ ảnh hưởng đến mạng của bọn họ.
“Vậy ý của mẹ là?”
Trong lòng Tần Nhược lạnh đến tận xương tuỷ, không phải vì mình, mà là vì cô hồn dưới đáy sông Lăng kia.
Thấy chuyện này có hy vọng, trong lòng Diêu Đại Thuý vui vẻ vội nói: “Anh con nhờ người làm mối cho con, con yên tâm lần này chưa từng kết hôn, giới thiệu cho con một người đàn ông ngoài thôn trong sạch đoan chính, gả con ra ngoài, con cũng không cần quay về, một phần tiền lễ chúng ta cũng không cần, chúng ta còn trả lại cho Triệu Hãn Thanh hai mươi tệ.”
Tần Nhược đang muốn nói chuyện đột nhiên Lư Phương sắc mặt trắng bệch chạy vọt vào nhà: “Không ổn rồi, Trương Ái Hoa muốn nhảy xuống đập, trước khi chết chỉ tên muốn gặp Tần Nhược!”
Theo sau cô ta còn có mấy người đàn ông trong thôn, biểu cảm sốt ruột trên mặt không giấu được vẻ vui sướиɠ xem kịch vui khi người khác gặp hoạ.
Mẹ con Diêu Đại Thuý và Tần Kiến hoảng sợ, nhất thời trong lòng tức giận tên Triệu Hãn Thanh kia từ hôn, nếu không từ hôn, cái gái lấy chồng như bát nước đổ đi, loại dính lấy Tần Nhược như vậy giờ cũng không liên quan đến nhà họ Tần bọn họ.
Tần Nhược không nói một lời đi đến bờ sông Lăng, người nhà họ Tần liếc nhìn nhau cũng đi theo.
Điền Quế Phân lê cái chân gãy đứng cách đó không xa nôn nóng nhìn bóng dáng tuyệt vọng của con gái đứng bên đập nước, lắp bắp nói: “Ái Hoa à, mẹ sai rồi, con đừng tức giận, con mau tới đây, nước sâu nguy hiểm như vậy…”
Mặt Trương Ái Hoa đầy nước mắt lắc đầu: “Mẹ, con không có cách nào tiếp tục sống.” Cô ta nói xong lại nhìn về phía anh trai cô Trương Ái Quốc đang muốn nhào lên cứu cô ta, mũi chân lại xê dịch ra bên ngoài: “Anh, anh đừng tới đây, anh dịch lên nữa em lập tức nhảy xuống.”
“Cô nhảy đi, gọi tôi là gì? Sắp chết còn muốn kéo tôi làm đệm lưng sao?”
Tần Nhược lướt qua đám người, âm thanh lạnh lùng khiến người nhà họ Trương trừng mắt nhìn cô ta, nhưng cô căn bản không dao động.
“Cô đẩy tôi xuống nước, nếu không phải người khác cứu tôi, tôi đã sớm thành một oan hồn dưới đáy sông Lăng, bây giờ cô lại gióng trống khua chiêng doạ ai chứ? Bản thân chán sống muốn chết còn phải hất một chậu nước bẩn lên người tôi sao?”
Tần Nhược quả thật bị con người ngu ngốc này làm cho tức chết rồi.
Trương Ái Hoa rưng rưng nhìn cô, trong mắt đầy ý hận: “Cô rất đắc ý có phải không? Cuối cùng tôi cũng giống như cô.”
“Đừng đừng đừng, lời này không được nói bậy.” Tần Nhược giơ tay cuống quít từ chối: “Tôi sẽ không vì một tên cặn bã đòi sống đòi chết, tôi còn ngại mất mặt.”
Điền Quế Phân đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tần Nhược: “Ái Hoa không hiểu chuyện đẩy cô xuống, tôi đây nhảy vào sông chuộc tội cho cô, cầu xin cô cứu mạng nó.”
“Vậy bà nói xem, lúc ấy bà giới thiệu Triệu Hãn Thanh kia cho tôi trong lòng nghĩ cái gì? Tôi nói bà sẽ gặp báo ứng, bà lại không tin, bây giờ lời đồn về tôi ở trong thôn đều là bà truyền ra đúng không, hối hận không?”
Tần Nhược không tránh không né, nhìn chằm chằm bà ta như vậy, ánh mắt sâu thẳm giống như lưỡi dao sắc bén của thẩm phán, Ngưu Diễm Nga ở trong đám người không khỏi run rẩy, ngay sau đó rụt người lại.
“Tôi còn đang suy xét đến thanh danh của con gái bà, bà không nói cũng chẳng sao, không phải đang bảo vệ con gái bà, mà bà đang bảo vệ tên cặn bã kia!”
Tần Nhược nói, kí©h thí©ɧ Trương Ái Hoa thét lên một tiếng chói tai, Tần Nhược lại không lưu tình, nói: “Tôi không biết lúc sau hai người đã xảy ra cái gì, nhưng một người viết thơ của một người khác lừa gạt cô, cô còn không thấy rõ sao?”
Trương Ái Hoa sao có thể không thấy rõ, mặc dù cô ta chìm trong nước, nhưng không bỏ sót bất kỳ một chữ nào Triệu Hãn Thanh nói với Tần Nhược, rõ ràng hắn ta nói hắn ta thích mình…
Đây mới là nguyên nhân khiến cô ta đau khổ, nếu vì yêu giao trinh tiết cho người đó, cô ta không oán không hối hận, nhưng người đàn ông kia lừa cô ta, từ đầu đến cuối đều là âm mưu.
Cô ta không có cách nào lấy chồng, cũng không còn mặt mũi sống trên đời.
Tần Nhược nhìn lướt qua đám người, không có Triệu Hãn Thanh.
“Cô muốn chết muốn sống không liên quan đến tôi, ngược lại là hai mẹ con các cô nợ tôi, một người đẩy tôi vào trong nước, một người xô tôi nhảy vào hố lửa, chuyện của cô sẽ không nói ra từ miệng tôi, đây là nhân từ lớn nhất của tôi, nhưng các người lại dám chọc tôi, vậy đừng trách tôi ra tay không lưu tình!”
Tần Nhược nói phải về nhà, Điền Quế Phân kéo cái chân gãy ôm chặt chân cô: “Cầu xin cô khuyên nhủ Ái Hoa giúp tôi, cô khuyên nó trở về tôi sẽ nói, tôi làm chuyện xấu gì cũng nói ra hết!”