Chương 13

Thấy giọng điệu của cô chắc chắn như vậy, Ngưu Diễm Nga đã sớm sợ hãi, ngoài mạnh trong yếu trừng mắt nhìn Tần Nhược một cái, ngượng ngùng rời đi, sau khi bà ta đi, những người còn lại xem náo nhiệt cũng rời đi.

Lưu Phương thấy người đi rồi, rụt cổ cầm xẻng ra cửa. Vốn dĩ cô em chồng kết hôn làm chị dâu cô ta có thể không làm việc nghỉ một ngày, kết quả từ hôn, bây giờ cô ta cũng không dám nói thêm một câu, trong thôn cho dù là nam hay nữ không ai có thể đấu lại Ngưu Diễm Nga, cô gái nhỏ bệnh tật kia vậy mà lại nhấc tay lên là đánh, hừ, nhìn hả giận lại tức giận.

Diêu Đại Thuý nhặt cái chậu và bộ quần áo ở dưới đất lên muốn đi, Tần Nhược lại nói: “Tôi lặp lại lần cuối cùng, đừng động một chút là gọi trời đất tới làm phiền tôi.” Nói xong đóng cửa “bụp” một tiếng quay về phòng.

Diêu Đại Thuý đứng tại chỗ một lúc lâu, trong lòng cũng không biết nghĩ tới cái gì, trên mặt đột nhiên hiện lên tia sợ hãi. Bà ta vội vàng trở về phòng đóng cửa lại, một lúc lâu sau mới ra ngoài, cuối cùng nhìn phòng Tần Nhược cắn răng khoá lại cửa nhà chính, lúc này mới cầm xẻng và sọt ra cửa.

Tần Nhược ngủ nướng, cũng không đi làm, cô còn chưa từng nấu cơm, căn bản không phải là nhân dân lao động giản dị, phải cô đi nhổ cỏ trong ruộng ngô, cô sợ nhỏ cây ngô còn nhiều hơn nhổ cỏ.

May mà trên núi có khá nhiều đồ có thể ăn, Tần Nhược lấy bùa lửa nhóm củi nướng hai củ khoai lang và một ít nấm, khoai lang nướng và nấm đen nấu làm bữa trưa, đồng thời đưa cho Lạc Thành Mặc hai củ khoai lang cháy.

Buổi chiều khi trở về, trên đường gặp thôn dân đang làm việc, xa xa thấy Tần Nước bắt đầu che miệng trò chuyện, thậm chí còn có mấy người thấy cô trực tiếp đi đường vòng, trốn ra xa mới dám chỉ trỏ bóng dáng của cô.

Trách không được loại tra nam như Triệu Hãn Thanh có thể trở thành nam chủ, đại đội Thanh Hà này từ trên xuống dưới đều là người ích kỷ ngu ngốc, không có một chút phẩm chất tốt đẹp giản dị của dân quê.

Tần Nhược không hiểu vì sao, chẳng lẽ cô sẽ lo lắng bởi ánh mắt của người khác sao?”

Cô sẽ không, lão đại huyền học đều khiến cho người khác ghen tị nhưng không thể đạt được, cô không thèm quan tâm đến nghị luận và đánh giá của người khác về cô.

Đến cổng lớn nhà họ Tần, đúng lúc chạm mặt Tần Kiến, Tần Kiến đi làm từ thôn đông trở về, Tần Nhược đi từ núi phía tây xuống, hai anh em đúng lúc gặp nhau ở cửa.

Tần Kiến nhíu mày nhìn cô, khuôn mặt chảy dài, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống những lời dăn dạy đến bên miệng.

Tần Nhược vô cảm dẫn đầu đi vào cửa, cũng không quan tâm đến ánh mắt của người phía sau, vui vẻ thoải mái trở về phòng.

Cô ngồi chưa được bao lâu, Lư Phương đã căng da đầu gõ cửa: “Nhược Nhược, ăn cơm thôi, thuận tiện cha mẹ tìm cô có việc.”

Một câu “Tôi không ăn” của Tần Nhược nghẹn lại trong cổ họng, cô thở dài, đứng dậy mở cửa.

Cô sẽ không ăn cơm của nhà họ Tần, nhưng Tần Bỉnh Nghĩa và Diêu Đại Thuý gọi cô muốn nói cái gì, cô vẫn khá tò mò.

Cô cùng Lư Phương một trước một sau vào nhà chính, Tần Bỉnh Nghĩa lấy một chiếc khăn trong chậu rửa mặt lau mồ hôi sau khi làm việc, Diêu Đại Thuỷ ôm chân ngồi ở giường đất, nhìn thấy Tần Nhược thì nhíu mày.

Lư Phương nhanh như chớp ra lẻn ra ngoài cửa chính cũng túm theo con trai ra ngoài, cứ như vậy, trong nhà chính chỉ còn lại một nhà bốn người ban đầu của nhà họ Tần.

“Bây giờ khắp thôn đều truyền nói tối hôm qua nhìn thấy cô và người đàn ông khác ở sông Lăng lôi lôi kéo kéo, là Triệu Hãn Thanh phát hiện hắn ta nên mới bị ăn đánh, cô không muốn mẹ và tôi nhiều chuyện quản cô, chúng tôi cũng lười quan tâm đến tôi, nhưng cô gây ra ồn ào vớ vẩn như vậy khiến cha mẹ ở trong thôn không dám ngẩng đầu, cô nói như thế nào?”

Tần Kiến có sự chuẩn bị, hùng hổ doạ người nhìn Tần Nhược, lời chỉ trích và vẻ chán ghét trong mắt rất chân thật.

“Tôi không làm chính là không làm, miệng mọc ở trên người người khác tôi còn có thể làm thế nào, tôi giải thích các người không tin, khi người khác bịa đặt các người tin tưởng không nghi ngờ, thậm chí còn tuyệt tình hơn những người ngoài, vậy có tư cách gì mà chỉ trích tôi?”

Tần Nhược trả lời lại một cách mỉa mai, cười lạnh nhìn Tần Kiến: “Anh muốn tôi làm như thế nào? Nếu chân tương tôi trong sạch không làm cái gì, anh cạo tóc tôi còn đập gương sỉ nhục tôi, anh bồi thường cho tôi như thế nào?”

Tần Kiến nổi giận đùng đùng chỉ vào cô: “Tôi hôm qua không biết khi nào cô mới về? Trở về lập tức múc nước tắm rửa, cô ở bên ngoài còn có thể làm được chuyện tốt gì!”

Tần Nhược tức giận đến mức bật cười, đang muốn nói lại thì Tần Bỉnh Nghĩa đột nhiên đập cái cốc xuống: “Đủ rồi!”

Tiếng quát lớn làm cho Tần Nhược không khỏi im miệng, Tần Bỉnh Nghĩa nói: “Ruồi muỗi không cắn trứng, con gây chuyện đủ chưa!” Người đàn ông từ trước đến nay luôn im lặng chưa từng nói con gái, một lần duy nhất không im lặng, lại là chỉ trích cô.