“Tần Nhược! Cô đi ra đây cho tôi!” Diêu Đại Thuý tức giận, quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người quay người gõ cửa bắt đầu tìm Tần Nhược, thậm chí không có lấy một câu bào chữa.
“Mới sáng sớm mọi người là tới gọi hồn hay sao?”
Tần Nhược kéo cửa ra, cô gái với mái tóc rối bù vừa mới ngủ dậy hít một hơi thật sâu nhìn người phụ nữ trước cửa, người xưa vẫn nói, cô gái quyến rũ sinh ra để quyến rũ người khác có thể mặc bất kỳ loại quần áo nào.
Cô gái trước mặt có một sự lười biếng buổi sáng ngấm vào tận xương tuỷ. Người như vậy thoạt nhìn không nghiêm túc, trong xương cốt lại tràn đầy vẻ khiêu gợi.
Điền Quế Phân là người đầu tiên che miệng cười, mới không có ý tốt nói: “Triệu Hãn Thanh nói với đại đội trưởng việc từ hôn với cháu, cháu biết không Nhược Nhược?”
“Biết, vậy cũng là hắn thức thời tự hiểu lấy mình, thím Điền ở chỗ này nói lời âm dương quái khí, không bằng về nhà sớm nhìn con gái của mình, phải biết rằng báo ứng là điều không thể ngăn cản được.”
Tần Nhược vừa dứt lời, sắc mặt Điền Quế Phân thay đổi, tối hôm qua bà ta về nhau, đèn phòng con gái cũng không còn sáng, bà ta ở bên ngoài hỏi một câu, Ái Hoa chỉ nói mình ngủ, cũng không mở cửa cho bà ta…”
Điền Quế Phân cũng không rảnh lo chèn ép Tần Nhược, đẩy nhóm người ra chạy về nhà, mấy người nhiều chuyện thấy bà ta đột nhiên thay đổi sắc mặt, sôi nổi đi theo bà ta đến nhà bà ta.
“Cô! Tôi và cha cô nuôi cô lớn như vậy, cô lại làm chuyện mất mặt như vậy?”
Diêu Đại Thuý thấy Tần Nhược không có chút nào hối cải, ném bộ quần áo mới may và cái chậu có dán chữ “hỉ’ trong tay xuống đất, ngồi dưới đất vỗ đùi khóc.
Tần Nhược giữ lấy bà ta, siết chặt cánh tay. Cô nhìn Diêu Đại Thuý với ánh mắt lạnh lùng, khóc lóc la lối không giải quyết được gì.
“Ngưu Diễm Nga, bà nói tôi hôm qua thấy tôi ở bên bờ sông Lăng, bà mắt thấy tai nghe Triệu Hãn Thanh bị tôi đánh?”
Ngưu Diễm Nga là mẹ của Khương Tiểu Bàn, dáng người cao lớn vạm vỡ, điểm công còn nhiều hơn người đàn ông bình thường, chỉ là nói quá nhiều.
“Chắc chắn, quân giải phóng đều dưỡng bệnh ở đại đội, còn có thể có người khác sao?”
Ngưu Diễm Nga chép miệng, rất khinh thường nói: “Nước sông Lăng vô ý là có thể khiến người ta chết đuối, đồng chí giải phóng quân kia sao có thể vô tình cứu được cô? Năm ngoái tên ngốc trong thôn ngã xuống sông chết đuối sao không ai cứu?”
Nghĩ đến đôi mắt dâʍ đãиɠ ngày thường của người đàn ông bà ta, Ngưu Diễm Nga nhìn bộ dạng của Tần Nhược càng tức giận, loại xã viên không đứng đắn ảnh hưởng đến sự đoàn kết này sao không chết đuối!
Vẫn là sớm gả đến đại đội khác.
“Phải biết rằng một cây làm chẳng nên non, Triệu Hãn Thanh đúng lúc bị người ta đánh, còn muốn từ hôn với cô, cô nói một người biết sửa máy kéo lại có văn hoá như Triệu Hãn Thanh, bình thường cũng là người hiền lành hiểu lễ phép, sẽ đắc tội ai?”
Tần Nhược trầm mặc khiến Ngưu Diễm Nga càng nói hăng hái, khi bà ta mang theo Tiểu Bàn, chồng bà ta nɠɵạı ŧìиɧ với một quả phụ trong đại đội, hại bà ta suýt chút nữa sinh non, không bắt được tại trận lại cách khá xa, bà ta vẫn tức giận nhiều năm như vậy, nhìn khuôn mặt xinh đẹp này của Tần Nhược, lửa giận ghen ghét trong lòng của bà ta không làm sao áp chế được!”
“Bốp!” Một tiếng giòn tay, Ngưu Diễm Nga bị đánh nghiêng đầu qua một bên, bà ta hét lên một tiếng che lại nửa khuôn mặt, trực tiếp ngây ngốc.
“Các người nghe nói một bàn tay có thể tạo ra âm thanh to hay không?”
Tần Nhược lắc lắc cái tay tê rần, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua đám người, những người bị cô nhìn chằm chằm lần lượt lùi về phía sau, lại phát hiện hành động chột dạ theo bản năng có hơi mất mặt cho nên cậy mạnh ưỡn ngực lại đi lên phía trước một bước.”
“Loại giày rách như cô cũng dám đánh tôi?” Ngưu Diễm Nga ỷ vào cơ thể cao lớn và danh tiếng đanh đá trong thôn, hầu như không ai dám đối đầu chính diện với bà ta, ánh mắt bà ta lộ ra vẻ hung dữ muốn nhào lên xé nát khuôn mặt kia của Tần Nhược, lại bị đối phương nói cho một câu đóng đinh tại chỗ.
“Ồ.” Ánh mắt cô nhìn về phía Ngưu Diễm Nga, trong thương hại lại mang vẻ trào phúng: “Bà mắng tôi thì bỏ qua, nhưng bà không biết sỉ nhục giải phóng quân sẽ bị bắt ngồi tù hay sao?”
Một câu ngồi tù, khiến cho ánh mắt Ngưu Diễm Nga co rụt lại, theo bản năng chột dạ.
“Bà tận mắt nhìn thấy đồng chí giải phóng quân cứu tôi một mạng kia đánh đồng chí Triệu Hãn Thanh sao? Chính miệng Triệu Hãn Thanh thừa nhận sao? Sỉ nhục giải phóng quân, ít nhất phán tám năm, nghiêm trọng hơn còn có thể xử tử!”
Bọn họ đều là những thôn dân nói chuyện linh tinh, lại bị một câu nói của Tần Nhược làm cho hoảng sợ.
“Không tin các người có thể đi hỏi Triệu Hãn Thanh, xem hắn bị thương là ai đánh.”