“Ngày mai chủ động đi từ hôn, nên nói thế nào không cần tôi dạy anh đúng không, nếu còn dám làm tôi chán ghét, đừng nói người vợ yêu kiều chạy trốn ra nước ngoài, ngay cả hai đứa con nhỏ của anh, tôi cũng sẽ không bỏ qua, không tin anh có thể thử xem! Nếu để tôi nghe được bất cứ lời đồn gì của tôi về anh ở trong thôn, cái tát đêm này chỉ là lời nhắc nhở !”
Tần Nhược nói xong, một chân đá văng người vào sông Lăng: “Hai người có bản lĩnh thì sống sót, không có bản lĩnh, vậy có chết cũng đừng dừng lại.” Cô ngồi xổm ngược dòng, múc hai vốc nước rửa tay rồi đi bộ về nhà dưới ánh trăng, không thèm liếc nhìn hai người đang giãy giụa kia.
Về việc Triệu Hãn Thanh và Trương Ái Hoa bị lệ quỷ lôi kéo gần cái chết khϊếp sợ đến mức tè ra quần, có thể nghĩ không xem cũng chỉ có vậy.
Quay lại thôn, cửa lớn nhà họ Tần thật sự chỉ khép hờ không khoá, cô cười nhạt, quả nhiên phải mạnh bạo với bọn họ.
Lấy một thùng nước bên giếng lau người, Tần Nhược tìm một bộ quần áo sạch sẽ để thay, sau đó ăn mặc chỉnh tề nằm trên chăn.
Thời tiết tháng tám ban ngày nóng bức, buổi tối đã hơi lạnh, nhưng nhiệt đồ mát mẻ này lại rất phù hợp với Tần Nhược, người luôn sợ nóng mùa hè, cô nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi, trong mơ khoé miệng cong lên, lại không nghĩ tới ở thôn Thanh Hà còn có âm mưu lớn hơn đang chờ cô.
Ngày 12 tháng 8 là ngày đẹp để cưới hỏi, động thổ.
Sáng sớm tinh mơ thôn Thanh Hà đã vô cùng náo nhiệt, đội sản xuất Thanh Hà đã giao cho Triệu Hãn Thanh một khoảng ána cũ bị bỏ lại sau cái chết của một người goá vợ già, vì việc nuôi hai đứa con của hắn ta không dễ dàng, cũng không có thanh niên tri thức nào vào ở trong viện này.
Ba ngôi nhà bằng gạch nung trông có vẻ đẹp đẽ sau khi được dọn dẹp.
Dân làng và thanh niên tri thức chen chúc trong sân, ngay cả La Đại Phong đội trưởng đại đội sản xuất cũng tới xem, đây chính là đám cưới đầu tiên của thanh niên tri thức xuống nông thôn kết hôn cùng người dân trong thôn, ông ta thân là đội trưởng tất nhiên hoàn toàn xứng đáng với vai trò người chủ hôn.
Triệu Hãn Thanh đẩy cửa phòng đi ra, nhìn thấy trong sân đầy người khoé miệng chua xót, bên phải mặt cũng có một vết bầm tím to, giống như bị một cánh tay khoẻ mạnh đánh, vẫn còn máu rỉ ra từ vết rách ở khoé miệng.
Hắn ta khập khiễng bước xuống bậc thang, cúi chào La Đại Phong và dân loàng rồi nói: “Tôi có hai gánh nặng, đồng chí Tần Nhược là đồng chí tốt, là tôi không xứng, không nên chậm trễ cô ấy, tôi xin tổ chức huỷ bỏ hôn ước này, chúng tôi có thể là đồng chí cách mạng thuần tuý, nhưng không có duyên trở thành bạn lư cách mạng.”
Triệu Hãn Thanh vừa nói xong, thôn dân lập tức nổ tung, trên mặt La Ái Quân ở phía sau La Đại Phong lại thả lỏng, lộ ra ý cười. La Đại Phong trừng mắt liếc nhìn con trai một cái, nói: “Tiểu Triệu à, người trẻ tuổi có nhiệt huyts tương lai đầy hứa hẹn trong trời đất rộng lớn, đồng chí Tần Nhược biết quyết định của anh không?”
“Cô ấy biết.”
Sau khi Triệu Hãn Thanh phun ra ba chữ lập tức im lặng, vẻ thâm tình và nỗi đau trong mắt thể hiện rõ sự không muốn rời xa Tần Nhược.
Ngày hôm qua mọi chuyện còn tốt, đột nhiên huỷ bỏ chuyện kết hôn, sao một đêm đột nhiên thay đổi như vậy? Chẳng lẽ… Tối qua hai người bọn họ gặp nhau?
Mấy người hiểu chuyện liếc nhau, không hẹn mà cùng nhau đi đến nhà họ Tần.
Diêu Đại Thuý vỗ cửa: “Nhược Nhược, nhanh lên, chậu mới đã mua cho con, quần áo mới cũng may xong, mau mở cửa thử xem.”
Tần Nhược quay người mắt điếc tai ngơ, lại không biết người hiểu chuyện đã vây quanh cổng lớn nhà họ Tần.
“Chị dâu Tần à, Triệu Hãn Thanh đã đích thân đề cập với đại đội trưởng, muốn từ hôn với Nhược Nhược nhà chị, bộ quần áo mới và chậu rửa mặt này của chị sợ là mất trắng ba phiếu vải và một phiếu chậu rồi!”
“Cái gì? Từ hôn?” Diêu Đại Thuý vừa nghe, trước mặt tối sầm suýt chút nữa thì té xỉu trên mặt đất.
“Đúng vậy, chính miệng Triệu Hãn Thanh nói, còn nói Nhược Nhược nhà chị cũng biết!”
“Hôm qua cũng không nghe nói muốn từ hôn, sao vừa sáng sớm đã nói rút lui? Có phải tối hôm qua…”
Người này còn chưa nói đã thèm, lại có thêm một nhóm người nhiều chuyện nhiều chuyện, họ nháy mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự trêu chọc và chế giễu.”
“Tối hôm qua… Chị dâu Tần, cũng không phải tôi nhanh mồm nhanh miệng, tôi hôm qua tôi thật sự nhìn thấy Triệu Hãn Thanh đi về phía bờ sông Lăng, sau đó lại thấy Nhược Nhược ở xa xa cũng đi qua, bây giờ mặt mũi Triệu Hãn Thanh bầm dập còn muốn từ hôn, chị nói xem có phải bởi vì Nhược Nhược nhà chị đánh Triệu Hãn Thanh mặt mũi bầm dập hay không?”
Người nói chuyện không phải ai khác, là mẹ của Khương Tiểu Bàn, mới đầu còn ấp úng hơi xấu hổ, nhưng nháy mặt lại cười nhạo thêm mắm dặm muối nói dối, thật sự hận không thể khiến người khác càng thêm xấu hổ.