Trong ruộng ngô cách đó không xa, nhìn kỹ còn có mấy ngọn cây đang đung đưa, Tần Nhược có phần không kiên nhẫn chờ đợi, cong ngón tay cái và ngón tay trỏ làm động tác “bắn tim” đặt lên môi thổi, tiếng sáo lạnh lùng vang lên, tiếng “phần phật” khiến lũ chim trong đêm giật mình.
Trong ruộng ngô có tiếng động, Trương Ái Hoa vừa cài nút áo vừa hoảng loạn chạy ra, dưới ánh trăng trắng bệch càng làm nổi bật khuôn mặt ửng đỏ và mồ hôi của cô ta, hơi nước trong mắt còn chưa tan đi, mang theo ngượng ngùng và ngọt ngào, còn có vài sợi tóc dính trên mặt, hai bím tóc cũng nới lỏng dình một số cọng cỏ rời rạc.
Cô ta hoảng loạn nhìn khắp nơi, thấy được Tần Nhược bên bờ sông, bàn tay cài cúc áo dừng lại, nút cuối cùng dưới cổ còn chưa cài, lộ ra dấu vết lộn xộn.
“Cô thế mà còn sống?”
Âm thanh sắc nhọn của Trương Ái Hoa cắt ngang bầu trời đêm, Triệu Hãn Thanh vốn định rời đi từ đầu khác đột nhiên dừng lại, quay người từ từ đi tới bên cạnh nhưng không xuất hiện.
“Đúng vậy, tôi còn sống rất tốt, cho dù cô chết tôi cũng không thể chết.”
Thái độ kiêu ngạo và vẻ trào phúng trần trụi trong mắt Tần Nhược đã chọc giận Trương Ái Hoa, cô ta đi nhanh vượt qua bờ ruộng, khẽ cau mày dừng lại, dừng hai giây mới hung hãn lao về phía Tần Nhược.
Trong mắt bùng lên ngọn lửa ghen ghét có cô không có tôi, dưới ánh trăng, bàn tay tội ác của Trương Ái Hoa lại duỗi về phía Tần Nhược một lần nữa.
Chỉ là lúc này, hiển nhiên quan hệ giữa dao thớt và thịt cá đã có sự thay đổi.
Tần Nhược nghiêng mình, nâng chân lên đá Trương Ái Hoa vào dòng nước đang chảy xiết, Trương Ái Hoa kêu to một tiếng khiến miệng ngậm đầy nước, kí©h thí©ɧ cô ta suýt chút nữa ngất đi, nhưng giây tiếp theo cô ta lại cảm thấy trên người lạnh lẽo không thể giải thích được, đầu lại trồi lên mặt nước.
Ngay sau đó Tần Nhược thản nhiên nói với bóng đêm: “Người này lá gan lớn, kiểm tra cực hạn của cô ta, đừng đùa chết là được.”
Lời nói vừa dứt, tiếng hét của Trương Ái Hoa đã bị chặn lại bởi một ngụm nước khác, trên người cô ta giống như buộc một cục đá từ từ chìm xuống, cô ta muốn kêu cứu, chỉ là ý thức thông thường khiến cô ta theo bản năng nín thở lại, mím chặt miệng, cô ta muốn nắm lấy cục đá ven bờ, đáng tiếc không ai cho cô ta cơ hội này.
Thời điểm cô ta trợn trắng mắt sắp ngất đi, lại một hơi thở lạnh lẽo khác xộc vào cánh tay cô ta, kéo cô ta ra khỏi mặt nước, cô ta chật vật thở phì phò từng ngụm, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Tần Nhược đang đi về phía ruộng ngô cách đó không xa.
“Còn không ra?”
Tần Nhược thong thả đi đến ven ruộng ngô, thân ảnh muốn chạy trốn của Triệu Hãn Thanh giống như bị dính trên mặt đất, mặt đầy chật vật nhìn cô, mặc dù trong mắt chứa thâm tình chân thành, nhưng lại ẩn chứa vẻ buồn cười.
“Nhược Nhược, ngày mai chúng ta sẽ kết thành đôi bạn cách mạng, anh nhất thời xúc động phạm phải lỗi lầm mà những người đàn ông khác đều phạm phải, anh không chê quá khứ của em, anh hy vọng em cho anh thêm một cơ hội…”
“Anh cũng xứng?” Tần Nhược giống như nghe được cái gì buồn cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hắn ta: “Cha anh mẹ anh không bảo anh ra ngoài đừng giả vờ sao?”
Vừa nói cô vừa nhẹ nhàng giơ tay, “bốp” một tiếng giòn tan, người đàn ông 1m76 giống như cục đá lăn ùng ục xuống bờ ruộng, chật vật nằm trên mặt đất.
Tần Nhược nhấc một chân đạp lên ngực hắn ta dùng sức nghiền một cái: “Thơ của thi nhân Tagore Ấn Độ nổi tiếng, vậy mà thành thơ của anh viết, anh thật sự không biết xấu hổ, còn tự xưng là người làm công tác nghệ thuật, hừ.”
Cô lắc đầu hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn Triệu Hãn Thanh chật vật giống như nhìn rác rưởi khiến hắn ta xấu hổ quay đi, hắn ta muốn né cái tát từ bàn tay mềm yếu vừa rồi, nhưng kỳ lạ hắn ta lại không tránh, còn cô… vậy mà lại biết thơ của Tagore.
Triệu Hãn Thanh từ khi sinh ra đã là cậu ấm kiêu ngạo, từ cái tên có thể nhìn ra sự mong đợi của người nhà, cho dù dẫn con xuống nông thôn, vẫn coi đây là một hành trình mạ vàng tạo nên ánh sáng cho sự nghiệp chính trị trong tương lai của mình, chưa từng chật vật như vậy.
“Triệu Hãn Thanh, sinh ra trong gia đình tri thức của Yến Thành, cha mẹ đều là giáo viên, gia thế vợ trước hiển hách tổ tiên là nhà làm ăn buôn bán, anh ăn cơm mềm vốn dĩ có thể cùng vợ trước dẫn con ra nước ngoài, cũng có thể yên ổn sống ở Yến Thành, nhưng dã tâm của anh đủ lớn, sau khi thoát khỏi những năm tháng gian nan nhất tới công xã Lăng Hà,”
Trong làn sóng thanh niên trí thức xuống nông thôn kia, Triệu Hãn Thanh ở Yến Thành yên tâm thoải mái, cũng không tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của chủ tịch, chờ đến lúc sắp hết hạn, vợ trước cũng xuất ngoại, hắn ta mới chủ động báo danh xuống nông thôn.