“Thím à, Nhược Nhược nhà thím vừa nhìn đã thấy có số hưởng phúc, không phải tôi nói quá, dáng vẻ sinh viên đoan chính, nhân phẩm cũng không thể chê, tôi nghe nói năm nay hắn có trong danh sách bình chọn thành viên tiên tiến của công xã, còn biết sửa máy kéo, sau này nếu được giao việc ở trong thành phố, vậy chính là một bát cơm lớn, về sau sẽ được ăn lương thực hàng hóa, Nhược Nhược gả qua đó chính là hưởng phúc.
Đại đội Thanh Hà không ai không biết đến cái miệng của Điền Quế Phân, làng trên xóm dưới không người nào có thể nói lại bà ta, nói việc hôn nhân không có mười đôi cũng có tám đôi, về phần đến được hay không, thời buổi này, tư tưởng lao động tích cực chính là nhân duyên tốt nhất.
Tần Nhược vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng nói trong phòng, sắc lạnh chợt lóe lên trong mắt cô, cô vén rèm cửa đi vào, cười khẽ: “Thím Điền là người nhiệt tình hiếm có, người tốt như vậy sao không để lại cho Ái Hoa nhà thím, tục ngữ nói khuyên người làm mẹ kế sẽ gặp báo ứng gãy chân, loại phúc khí này thím vẫn nên để lại cho con nhà thím đi, cháu là…”
“Nhược Nhược!” Diêu Đại Thúy quát một tiếng cắt ngang lời nói không lớn không nhỏ của Tần Nhược, bà ta cười nói nói với Điền Quế Phân: “Thím đừng suy nghĩ nhiều, nó bảo vì một cái chậu tráng men mà giận dỗi với tôi, hôn sự được công xã chứng nhận sao có thể bỏ qua được, đừng nghe nó nói linh tinh.”
Diêu Đại Thúy lại đẩy chai đựng nước được đỏ đến trước mặt Điền Quế Phân: “Uống miếng nước cho ngọt miệng, làm khó cô phải chạy một chuyện như vậy.”
Đôi môi căng mọng của Điền Quế Phân không che được hàm răng cửa không đều nhô ra trong miệng, bà ta cầm chai nước lên uống một ngụm, vẻ không hài lòng trong mắt mới mờ nhạt hơn một chút: “Cũng vì quan hệ hai nhà chúng ta tốt nên việc tốt này mới đến cửa, mặc dù Triệu Chí Thanh dẫn theo con, nhưng tình huống Nhược Nhược nhà thím, thím cũng hiểu rõ.”
Tần Nhược không nghe nổi nữa, vén rèm ra khỏi nhà chính, xem ra không thể trông chờ mẹ nguyên chủ từ hôn.
Cô đẩy cánh cửa gỗ của căn phòng ở góc Tây Bắc, bên trong có một cái bàn và chiếc giường nhỏ, chăn và ga trải giường đều được vá nhiều miếng lại với nhau, dưới cửa sổ đặt một cái bàn gỗ gãy chân, trên bàn là một chiếc gương tròn to bằng hai bàn tay đã có những vết nứt quanh co, hình ảnh phản chiếu trong đó đều bị xé nát.
Nguyên chủ đã dùng dây sắt buộc nó từng chút một bằng những miếng nhỏ mới miễn cưỡng có thể soi, nếu không nó đã vỡ thành một đống vụn.
Tần Nhược biết bây giờ cô đang ở trong một cuốn tiểu thuyết, từ khi cô xuyên vào trong sách này đến bây giờ đã qua ba giờ, cô nghĩ rất nhiều cách cũng không thoát ra ngoài được, bây giờ cô là con gái Tần Nhược của nhà Tần Bỉnh Nghĩa và Diêu Đại Thuý, một thôn dân bình thường của đại đội sản xuất công xã Thanh Hà.
Cô cũng là mẹ kế pháo hôi trong tiểu thuyết “Cha mẹ ở thập niên bảy mươi”, nhìn như thời niên đại, nhưng quả thật là tiểu thuyết ngựa giống nam chủ khoác vẻ niên đại văn, nam chủ là thanh niên tri thức Triệu Hãn Thanh vừa rồi bà mai kia khen đến, một đường hồng nhan tri kỷ không ngừng, cuối cùng cùng với vợ trước về nước HE.
Trong sách cô cùng tên với nguyên chủ Tần Nhược, chính là một pháo hôi trong đó, trong truyện nguyên chủ bị người nhà gả cho Triệu Hãn Thanh, sau đó kéo cơ thể mỏng manh trời sinh chịu thương chịu khó trải qua cuộc sống làm mẹ nuôi con, hai người con riêng trước một nói một đằng sau lưng làm một nẻo, thường xuyên hành hạ chà đạp nguyên chủ, người chồng Triệu Hãn Thanh văn nhã ngâm thơ nói hai lời âu yếm đã dỗ dành được cô gái ngốc nghếch vốn chưa nhận được nhiều hơi ấm và tình yêu thương.