Lâm Diệc Y nghĩ vậy, hơi thấp thỏm, “Thấy không rõ nội dung, anh viết gì vậy?”
"Cạch” một tiếng, ánh sáng đèn pin rọi trực tiếp vào mặt cô, suýt nữa khiến cô mù mắt, cô vội duỗi tay ngăn ánh sáng.
Dương Cảnh Phong thật sự khờ khạo, sao lại để đèn pin chiếu vào mặt người khác?
Nhưng mà anh ta cũng chuẩn bị đầy đủ thật.
Dương Cảnh Phong nghiêm túc nói: “Nửa năm này cô tặng rất nhiều đồ ăn, tôi đều nhớ kỹ, đồ ăn không thể vứt đi.
Cô cho, tôi đều ăn luôn, cũng không lãng phí, còn nữa… người kia… chị em tốt với cô, cô vẫn nên tránh xa thì hơn.”
Anh ta dừng một chút: “Tôi biết nói xấu sau lưng người khác là không tốt, nhưng tôi có chuyện muốn nhắc nhở cô, ngày thường hành động nên suy nghĩ kỹ trước, đừng mù quáng nghe theo ý kiến của người khác.”
Lâm Diệc Y trợn mắt há hốc mồm.
Không hổ danh là nam chính.
Xem ra lòng anh ra cũng biết rất rõ ràng, cô muốn thu hồi những lời mắng anh ta trước đó.
Khó trách Vương Như Lan không thể theo đuổi được nam chính, thủ đoạn thâm độc của cô ta đã bị nam chính nhìn ra.
Lâm Diệc Y bị lời nói kế tiếp của anh ta làm cho choáng váng.
“Cô cầm cái này đi.”
Dương Cảnh Phong đưa cho Lâm Diệc Y một cuốn sổ kẹp chiếc khăn tay đã gấp lại, bên trong hình như còn bao bọc đồ vật gì: “Tôi cảm thấy bạn bè bên cạnh cô không đáng tin, cô tiêu tiền cũng không có kế hoạch, đồ ăn cô cho tôi đều đổi thành tiền.
Tôi nghĩ chờ đến khi cô thật sự cần sẽ đưa nó, cô chuẩn bị kết hôn rồi, phải sống thật tốt đấy, chúc cô hạnh phúc.”
Nói xong, không đợi Lâm Diệc Y phản ứng lại, anh ta liền quay người rời đi, để lại cô một mình đứng đó.
Đây là cốt truyện bị che giấu hả?!
Lưu Tình núp ở bụi cỏ xa xa, loáng thoáng nghe được một ít nội dung.
Cô ta thấy Dương Cảnh Phong đưa cho Lâm Diệc Y một cuốn sổ, ngày thường nhìn thái độ của Dương Cảnh Phong còn tưởng rằng anh ta rất ghét Lâm Diệc Y, không nghĩ tới tự nhiên còn lén giúp đỡ sau lưng như vậy.
Khuôn mặt vốn dĩ thanh tú của Lưu Tình hiện lên một chút ghen tị, cô ta bĩu môi lặng lẽ trở về khu thanh niên trí thức.
Cuộc nói chuyện này làm Lâm Diệc Y kinh ngạc lại khϊếp sợ, không nghĩ tới Dương Cảnh Phong lại là người khá tốt.
Cho dù anh ta không có tình yêu nam nữ đối với nữ phụ, thái độ ngoài miệng tuy hơi kém, nhưng trái tim lại rất tốt. Anh ta cũng không ghét bỏ gì người khác, lúc đọc sách cô nhớ có đoạn miêu tả nam chính thấy nữ phụ đưa thức ăn đều nhận hết, cô còn mắng người ta không biết xấu hổ, đúng là người đàn ông dễ mềm lòng.
Kết quả không nghĩ tới sự thật lại là như thế này.
Dưới ánh trăng, cô mở khăn tay ra.
Mơ hồ có thể biết bên trong đều là phiếu, nhưng cũng không nhiều lắm, còn có mấy đồng tiền.
Vương Như Lan ở cách xa nhất không nghe được hai người nói chuyện dù chỉ là một chữ, chỉ thấy được ánh sáng đèn pin, cuốn sổ tay cùng một túi giấy nhỏ, hơn nữa còn có thêm một Lưu Tình lén lút nhìn trộm với sắc mặt khó coi.
Cô ta thường xuyên thấy biểu cảm này trên gương mặt những cô gái khác, là sự ghen ghét trần trụi không thể nói rõ thành lời.