Buông ly nước trong tay, nói với Lưu Văn Ba mình để quên đồ ở kho hàng, sau đó bước nhanh đến cổng khu thanh niên trí thức.
Dương Cảnh Phong đi đến dưới tàng cây du ngoài cửa thôn, nhìn chằm chằm Lâm Diệc Y, ấp úng như muốn mở miệng.
Mắt nhìn lên bầu trời đang tối dần.
Nhiệt độ buổi tối rất thấp.
Gió thổi người phát run, Lâm Diệc Y nhìn Dương Cảnh Phong nửa ngày không nói lời nào, thẳng thắn phá vỡ bầu không khí im lặng: “Nói đi, chuyện gì?”
“Đồng chí Lâm Diệc Y, cô đã nghiêm túc suy xét chuyện lớn như hôn nhân chưa? Cô biết rõ đối phương là người như thế nào chưa? Bây giờ xã hội tân tiến, mù quáng cưới hỏi là chuyện không nên, cô cũng là thanh niên trí thức, tôi cảm thấy lý lẽ này cô hẳn là người hiểu rõ.”
Lâm Diệc Y lạnh đến phát run, Dương Cảnh Phong chậm rãi mở miệng: “Còn nữa cô cũng không cần giận dỗi mà gả cho người mới quen biết được hai ba ngày…”
“Dừng lại, dừng lại, nếu anh lại nói những lời này thì không cần thiết nữa. Tôi thật sự nghiêm túc, không phải giận dỗi, cũng không phải vì anh.” Lâm Diệc Y thấy anh ta lại bắt đầu tự cho mình là nguyên nhân, có chút không nói nên lời.
Lời cô nói đều là nói thật.
Cô thật sự không thích anh ta, cô không phải nguyên chủ, cô không giận dỗi.
Cô cũng không phải bị nước vào đầu, không có lý do kết hôn lung tung.
Dương Cảnh Phong biết bản thân không nên hỏi những lời này, cô không phải người của anh ta, anh ta cũng không có tư cách quản.
Nhưng không nhịn được vẫn phải nói ra.
Nửa năm qua, anh ta vẫn luôn biết tâm tư của cô, ban đầu anh ta luôn trực tiếp cự tuyệt sự theo đuổi của Lâm Diệc Y, nhưng không có tác dụng gì.
Anh ta vốn dĩ không có hứng thú với Lâm Diệc Y.
Cho nên vẫn luôn tránh cô, có đôi khi bị chọc phiền, xác thật anh ta cũng nói ra những lời không dễ nghe. Rất nhiều người sau lưng đều mắng anh ta ngốc, Lâm Diệc Y người ta nổi tiếng là đại mỹ nhân, anh ta lại đẩy người ta ra xa.
Nhưng anh ta xuống nông thôn đến không phải để thành gia lập nghiệp.
Anh ta một lòng chờ đợi cơ hội trở về thành phố, không thể chịu trách nhiệm với cô gái khác, càng không định trêu chọc người ta.
Lâm Diệc Y thở dài, lạnh lùng nói: “Tôi đã thật sự buông xuống, Lâm Diệc Y trước kia nhiệt tình theo đuổi anh một thời gian, đó là tâm hồn thiếu nữ thuần khiết của tôi.
Quá khứ đã qua, về sau tôi cũng sẽ không quấn lấy anh nữa, anh có thể yên tâm.
Còn nữa tôi thật sự không ngốc, tôi biết tôi đang làm gì, tôi rất cảm kích lòng tốt của anh, trời lạnh như vậy, tôi về đây.”
Lâm Diệc Y nói xong, không lãng phí thời gian, chạy nhanh về phía bóng tối dọa người.
“Từ từ, đừng vội.” Dương Cảnh Phong nhìn cô rời đi, vội vàng rút từ trong vạt áo một cuốn sổ tay đưa cho cô: “Cái này cho cô, cô nhìn xem.”
"…”
“Đây là gì?” Trong bóng tối muốn cô đọc cái gì đây?
Dương Cảnh Phong: “Đây là sổ kế toán của tôi, cô có thể lật trang cuối cùng ra đọc.”
Đại ca à, sổ ghi của anh có quan hệ gì với tôi? À, không, không có quan hệ gì có cô, nhưng không phải nguyên chủ đã đi mượn tiền người khác đấy chứ, sách cũng không nhắc tới mà.