Lâm Diệc Y theo đạo Phật nên không ưa gây chuyện.
Nhưng không chịu nổi có người muốn khıêυ khí©h.
Không hiểu tại sao cô lại bị xuyên sách đến vùng nông thôn làm thôn cô, ngày ngày phải cùng người khác khua môi múa mép thật phiền phức.
“Cô đừng lải nhải dài dòng nữa, chuyện ngoài kia cô biết rõ ràng như vậy, xem ra cô cũng thường xuyên tới đó.”
Tung đòn trực tiếp một đao mất mạng, Lâm Diệc Y không muốn nói chuyện quá lâu với cô gái này: “Trước kia tôi chưa từng được nghe về những chuyện như thế, mà này cô cũng đừng nhảy nhót trước mặt tôi nữa đi, nhìn ngứa cả mắt.”
"Nhìn cô kìa, lớn lên không khác gì con khỉ hoang dã trên núi. Tôi biết cô ghen ghét tôi, nhưng cho dù cô nói với tôi bao nhiêu lời đi nữa cũng vô dụng."
Lâm Diệc Y mới tới nơi đây được nửa ngày nhưng trình độ mắng chửi càng lúc càng tăng hạng.
Trước kia cùng lắm cô cũng chỉ mắng chửi đám người ở trong game.
Hiện tại cô đã được thực chiến bên ngoài đời.
Cô hít sâu một hơi, thầm lẩm bẩm: "Mình là người văn minh."
Sau đó Lâm Diệc Y lười biếng ngồi dựa vào đầu giường liếc nhìn cô gái kia một cái. Thấy gương mặt đen sạm của cô ta dần biến thành màu gan heo, cô biết cô gái này đã tức giận rồi.
"Còn nữa, cả đời cô chẳng thể nào sử dụng được mấy chữ hồ ly tinh này, cụm từ này chỉ dành cho những người đẹp da trắng chân dài mà thôi."
Đánh người thì phải đánh đau một chút, bằng không một lần đánh không đúng chỗ sẽ còn phải tiếp tục dây dưa dài dòng.
Tôn Diễm Mai nhìn khuôn mặt lạnh lùng càng thêm đẹp đẽ của Lâm Diệc Y, hận đến ngứa răng. Đứa con gái xấu xa này dám thẳng thắn chê cô ta xấu xí không khác gì con khỉ hoang dã trên núi. Cô ta hận không thể ra tay bóp chết Lâm Diệc Y!
Con nhỏ chết tiệt, cô ta đã không vừa mắt với nó từ lâu.
Tôn Diễm Mai bị Lâm Diệc Y chọc vào chỗ đau không chút nể tình, trán nổi đầy gân xanh, trừng con mắt nhỏ như hạt đậu xanh rống lên: “Con tiện nhân này, sao mày không nhảy sông rồi chết đuối luôn đi. Nói tao xấu à, mày xem tao xé rách cái miệng mày như thế nào này.”
Nói xong cô ta lập tức ra tay nhào tới trên giường Lâm Diệc Y.
Lâm Diệc Y nhìn thấy tư thế của cô gái đanh đá này, đã có chuẩn bị từ sớm. Cô nghiêng người sang bên tránh né, Tôn Diễm Mai vừa thấy không tóm được người, lòng càng thêm bực bội.
Ngoài miệng thì hùng hùng hổ hổ, động tác trên tay một chút cũng không ngừng.
Một người đuổi một người chạy, giẫm lên trên sáu chiếc giường, náo loạn đến gà bay chó sủa.
Nhìn móng tay dài của cô ta, Lâm Diệc Y không muốn chịu khổ, chạy thẳng ra ngoài cửa.
Vài thanh niên trí thức tan tầm trở về đến sân, Lâm Diệc Y nhận ra họ, vội vàng túm lấy quần áo của hai người thanh niên trí thức trông khá sạch sẽ, trốn vào sau lưng: “Nói không lại tôi là ra tay ngay, cô tự nhìn lại bản thân mình xem, đúng là tâm sinh tướng, vừa nghe người ta nói thật đã lập tức thẹn quá hóa giận."
“Cái con tiện nhân này, mày có gan nói ra thì đừng trốn sau lưng người khác!”
Cô ta lại duỗi cánh tay cào thêm một phát nhưng chỉ có thể cào vào giữa khoảng không.