Chương 8: Cô Chắc Chắn Không Nói Đùa

Nhắc tới điều này, Lạc Khả Khả cũng có tâm tư lớn, lúc ấy ầm ĩ đòi chia nhà không nhỏ, uy hϊếp người nhà họ Triệu nếu như không cho cô ra ở riêng, cô liền mang theo đứa con trong bụng đập đầu tự tử ở nhà họ Triệu.

Cuối cùng mẹ Triệu bởi vì lo lắng cho mầm mống không dễ có được của con trai cứ như vậy mà không còn, mới phải thỏa hiệp, công việc của con trai ở đơn vị không dễ gì mới trở về một chuyến, hai năm mới có thể về một lần, nếu như bà không có cách nào giúp con trai giữ lại, ngộ nhỡ con trai xảy ra điều gì bất trắc, đây không phải là tuyệt tự à.

Cũng bởi vì như vậy, mẹ Triệu mới cắn răng để cho mấy anh em họ Triệu giúp đỡ xây nhà, để Lạc Khả Khả qua đó ở, đây cũng coi là cô chính thức chia ra ở riêng.

Mấy người chị dâu nói không ghen tị là không thể nào, ai không muốn dọn ra ở nhà mới, nhưng không ai có dũng khí nói ra, khi đó chuyện này vô cùng ầm ĩ.

Dĩ nhiên đối với chuyện Lạc Khả Khả ra ngoài ở, mọi người cũng thấy vui vẻ, thiếu chút nữa đốt dây pháo chúc mừng.

Đều là con dâu nhà họ Triệu, ai không phải đi làm?

Hết lần này tới lần khác Lạc Khả Khả cứ không làm, luôn mượn cớ thế này thế kia không muốn đi làm việc, vốn nhà họ Triệu nhiều nhân khẩu, lương thực càng ít ỏi.

Uổng công nuôi một người, ai nguyện ý?

Lạc Khả Khả ra ở riêng, chẳng những tiết kiệm được khẩu phần ăn của cô, còn có thể tiết kiệm được khẩu phần ăn của mấy đứa nhỏ nhà cô, cộng thêm phòng trống, mấy người chị dâu ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng rất vui sướиɠ.

Đối với việc người trong thôn đánh giá và chỉ trỏ về Lạc Khả Khả, cô lại không chút quan tâm người khác nói thế nào, mình thoải mái là được, cô phải có tâm tư lớn.

Đổi lại là người khác, sớm đã xấu hổ đập đầu tự tử rồi.

Những năm gần đây sống chung, mẹ Triệu cũng vô cùng hiểu rõ đứa con dâu này, bình thường cho dù không hỏi thăm cũng phải chặn họng, nếu nói với cô đôi ba câu, không chắc còn rảnh rỗi nhiều chuyện đâu.

"Con ăn gì? Đại Oa nói với mẹ, có phải không có gì ăn?" Hôm nay không phải là lần đầu tiên, rất nhiều lần bà phát hiện bọn nhỏ đói khóc, sau đó bà len lén cầm một ít thức ăn từ nhà cho mấy đứa nhỏ.

"Mẹ nói gì thế? Tốt bụng mời mẹ ăn cơm, còn bị mẹ nói, không ăn thì bỏ đi." Trong lòng Lạc Khả Khả cũng không tốt, giọng nói cũng đi cao lên, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, muốn cô nói chuyện dễ nghe là không thể nào, người cô vẫn còn lờ mờ.

Mẹ Đại Oa, cô có chắc chắn mình không có nói đùa?

Mẹ Triệu không tin, nhưng thấy cô như vậy, cũng biết tính khí của cô nên cũng không hỏi nữa, cô muốn mời bà ăn, bà không ăn mới ngu, vào nhà họ Triệu nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy cô nấu ăn, nói ra cũng không ai tin.

Đồng thời trong lòng tính toán nhà còn có bao nhiêu thức ăn, cầm ra tới nhà con trai bao nhiêu, nói không chừng mấy người con dâu kia lại nổi điên một thời gian.

Lạc Khả Khả đem bột mì trắng ném vào trong bếp, trực tiếp nói với Đại Oa mấy lời, "Đại Oa, ngươi coi chừng Nhị Oa, Tam Oa, mẹ đi nghỉ một lát, các con đừng có đánh nhau."

"Mẹ yên tâm, con sẽ trông coi các em thật tốt." Triệu Đại Oa cũng đã quen, thuận miệng đáp lời.

Mẹ Triệu lại phát cáu, nghỉ, nghỉ, nghỉ cái rắm, người phụ nữ này lười biếng, cả ngày lẫn đêm gì cũng không làm, còn muốn nghỉ ngơi, cũng không để ý mấy đứa nhỏ, thật bực mình.

Lạc Khả Khả không biết cô nói vậy làm mẹ Triệu tức giận, cho dù biết cô cũng lười để ý, chính cô không chăm sóc tốt bản thân, ở đâu ra tâm tư để ý người khác.

Trở về phòng, cô cũng không nghỉ ngơi, trực tiếp đi vào siêu thị không gian dạo, nhìn các kệ hàng quen thuộc bày la liệt đồ dùng, cô rêи ɾỉ thở dài lần thứ n, đời này cũng coi như xong.