Chương 6: Kỳ Tích

Thân là con gái của thế kỷ hai mươi mốt, Lạc Khả Khả rất ít giao tiếp với một tên nhóc như vậy, nghe lời nói của nó, khóe miệng lại giật giật.

Đứa con trai thứ hai Triệu Vinh nghe anh cả nói như vậy, cũng buông em trai Triệu Quy ra, bởi vì cậu nhóc cũng nhớ tới anh cả nói đúng là sự thật.

"A ~ a!" Con trai thứ ba Triệu Quy nghe không hiểu lời bọn họ, chỉ biết là mình bị ném xuống đất lần nữa, há miệng nhào về phía mẹ.

Lạc Khả Khả vội vàng ôm lên giường, ngã xuống đất cũng không phải chuyện đùa, sàn nhà lúc này và của mấy thập niên sau không giống nhau, cũng là gạch Đại Lý, nhưng không có đệm lông.

"Ai ôm em trai các con lên giường?" Lúc này Lạc Khả Khả mới nhớ tới, sáng sớm nguyên chủ nhẫn tâm rời khỏi nhà đi bộ đến cung tiêu xã trên thị trấn mua đồ cho mình, trực tiếp để mấy đứa bé ở nhà.

Con trai thứ ba để lại cho hai đứa lớn ở nhà trông, thoạt nhìn tên nhóc Triệu Đại Oa này không phải là người rãnh rỗi, nguyên chủ không có ở nhà, chắc chắn quay đầu đã không thấy người.

Trái lại, đứa con thứ hai ở lại, nhưng người còn nhỏ, vốn hôm qua ăn chưa no, càng không đủ sức bế đứa nhỏ lên trên giường, lúc cô mới tỉnh lại, đứa con thứ ba đã ngồi trong rương.

"Bà nội của con." Triệu Nhị Oa bỉu môi, không có tâm tình nói.

Bà nội cậu nhóc chính là Triệu mẫu, cũng chính là mẹ chồng của nguyên chủ.

Nói đến mẹ chồng của nguyên chủ, Lạc Khả Khả càng muốn phỉ nhổ nguyên chủ, cô tiểu yêu tìm đường chết này, so với cô người thế hệ sau còn có thể làm tốt hơn, trong đầu chứa đựng những thứ bỏ đi.

Nhà họ Triệu không ít người, cha của đứa trẻ Triệu Kiến Quốc là con trai trong nhà, trên Triệu Kiến Quốc còn có bốn người anh, phía dưới còn một cô em gái, cô em gái này ra đời sau Triệu Kiến Quốc mấy năm, là con gái duy nhất trong nhà, bình thường được cưng chiều, tính cách mạnh mẽ, ngược lại rất hợp với nguyên chủ, cả hai người có tật xấu giống nhau.



Phía trên bốn người anh đều đã lập gia đình, nhưng không được đãi ngộ tốt như nguyên chủ.

Bởi vì Triệu Kiến Quốc không chỉ là con trai, còn là một có đứa con trai có bản lĩnh, tuổi còn trẻ đã dựa vào bản lĩnh của mình có địa vị, hàng tháng gửi về có một khoản tiền không nhỏ.

Hơn nữa, con trai bận rộn quanh năm không có nhà, ngộ nhỡ ở bên ngoài xảy ra điều gì bất trắc, đến cuối cùng ngay cả một hạt giống cũng không có, mới nhìn trúng dáng dấp như hoa của nguyên chủ.

Mẹ Triệu cảm thấy con trai bà thật ưu tú, chỉ có cô gái như vậy mới xứng, cho nên chọn tới chọn đi, liền chọn trúng nguyên chủ tri thanh mới tới thôn .

Triệu Kiến Quốc bề bộn nhiều việc, cho dù chuyện kết hôn trọng đại như vậy, hắn cũng chỉ đến ngày đó trở về kết hôn, sau đêm động phòng liền rời đi vào sáng ngày hôm sau.

Điều này khiến nguyên chủ cảm thấy rất mất mặt, hai người từ đầu tới cuối không nói quá ba câu, nếu không phải nguyên chủ quá lười biếng, xuống thôn quê không muốn làm việc, nghe người ta nói anh ta có dáng dấp, còn có địa vị, cô tuyệt đối sẽ không gật đầu đồng ý.

Cha Triệu, mẹ Triệu cũng bởi vì như thế mới cảm thấy có lỗi với người con dâu này, một tháng sau khi biết cô mang thai, bắt đầu làm mình làm mẩy, yêu cầu chia nhà.

Những người chị dâu của cô đã gả vào nhà họ Triệu lâu nay đều không ngừng cảm thán trong lòng rằng bụng cô quá tốt, mới một buổi tối đã mang thai, đổi lại ai có thể làm được?

"Trông chừng em trai, mẹ đem đồ đi cất trước." Lạc Khả Khả đặt đứa con thứ ba xuống, giao cho hai đứa con trai lớn, rồi xách giỏ bước ra ngoài.

"Em trai, em nói xem mẹ thật sự sẽ làm món ngon cho chúng ta ăn sao?" Vẻ mặt Triệu Đại Oa đầy nghi ngờ hỏi.

Triệu Nhị Oa bỉu môi, đừng xem nó chỉ mới bốn tuổi, ở trước mặt Lạc Khả Khả nhút nhát như vậy, nhưng bình thường đầu óc thông minh, không trực tiếp trả lời anh trai, ngược lại hỏi.