Chương 5: Siêu Thị Không Gian

Cô hắng giọng một cái, thu hồi tất cả suy nghĩ, đem hũ gạo để lại trong tủ, "Ăn đi, hôm nay mua bột mì, tối nay chúng ta ăn bánh bao lớn."

"Bánh bao chay?" Triệu Vinh kinh ngạc, vui mừng mở to mắt, "Mẹ, là cái loại bánh bao lớn trăng trắng sao?"

Lúc cậu nhóc hỏi, đôi mắt liếc vào bên trong giỏ đang đắp mảnh vải đặt ở trên giường đất, đây là cái giỏ mỗi lần mẹ đi ra ngoài đều sẽ mang theo.

Lúc này Lạc Khả Khả mới chú ý tới cái giỏ này, khóe miệng giật giật.

Bây giờ và mấy thập niên sau không giống nhau, mua đồ ở ngoài đều gói vào túi, bản thân phải tự mang đồ để gói, giỏ trúc là một trong những món đồ phổ biến.

Trong giỏ này không có gì, ngoài tấm vải mà sáng sớm nguyên chủ đi bộ hơn một giờ đến cung tiêu xã trên thị trấn để mua cho mình, cô chuẩn bị làm quần áo mới cho mình.

Bây giờ đã cuối tháng tám, thời tiết miền bắc cuối tháng tám tuy rằng không phải rất lạnh, nhưng đã có chút se se, nhất là thời điểm buổi sáng và ban đêm, bước vào cuối tháng chín thì càng lạnh hơn.

Còn việc mấy đứa bé ăn gì, ha ha~ không ở trong phạm vi cân nhắc của nguyên chủ, chính cô ta không chết đói là được, cách nghĩ của cô ta là đói cũng không sao, không có quần áo mới mặc mới là chuyện lớn.

"Mẹ, mẹ mua bột mì trắng? Muốn làm bánh bao cho bọn con ăn?" Triệu Cẩm cũng không ôm em trai nữa mà ném nó xuống đất rồi chen tới.

Đây quả thực là ngoài dự đoán mà!

Lạc Khả Khả bị động tác của nó làm cho khóe mắt giật giật, cậu bé đầu gấu này cứ như vậy ném nó xuống đất, cũng không sợ làm nó bị thương.

"Đại Oa, có phải con ngứa da rồi không?"



"Hả? Mẹ có ý gì? Da con không có ngứa nha." Triệu Đại Oa không hiểu ý mẹ, vẻ mặt ngây ngô.

Lạc Khả Khả cảm thấy mắt có chút cay, cậu bé ngây ngô như vậy, ai có thể nghĩ tới nó có đầy một bụng ý xấu, mỗi lần làm nguyên chủ bực bội muốn chết, da cũng dày nhất, đánh vài hôm thế nào cũng như người không có chuyện gì.

"Mẹ nói để cho anh cả ôm em trai, nhưng anh cả ném em trai xuống đất, anh cả không nghe lời, con nghe lời, con ôm em trai, mẹ có thể cho con nhiều đồ ăn ngon không?" Con trai thứ hai Triệu Vinh nháy đôi mắt to, mang vẻ mặt vô tội nói.

Cùng lúc ôm em trai từ trên đất lên, nhìn mẹ với khuôn mặt nhỏ nhắn, dơ bẩn, cười tít mắt.

Dĩ nhiên người nó cũng không quá lớn, chỉ có thể coi như là ôm đứng lên, chân của đứa thứ ba Triệu Quy còn chạm đất.

"Được, bữa này cứ ăn vậy đi một hồi mẹ làm bánh bao, buổi tối mới có thể cho các con ăn." Cô không có tâm trạng nấu cơm, hiện tại làm bánh bao khẳng định cũng không thể, trong tủ lạnh lớn của siêu thị không gian cũng có không ít bánh bao trắng và các loại bánh bao khác, có thể lấy ra một phần.

Bánh bao trắng không lớn lắm, cô không có khẩu vị nên chỉ ăn một cái đã không ăn nổi, mặt khác chia mấy cái cho mấy đứa con trai, ai bảo nguyên chủ vẫn luôn thế này, ba đứa con trai đừng nghĩ ăn no, miễn là không chết đói, nếu bỗng nhiên cô cho quá nhiều, trái lại quá kỳ quái.

Mặc dù trong siêu thị không gian có đồ ăn ngon, nhưng cô cũng không thể lấy hết ra một lúc, lấy quá nhiều sẽ dẫn tới phiền phức không đáng có, hơn nữa bây giờ cô còn không biết, đồ ăn trong siêu thị không gian có lấy ra được không, sẽ tự động bổ sung trở lại hay số lượng giảm trực tiếp.

Mặc dù hàng hóa trong siêu thị rất nhiều, số lượng cũng rất lớn, nhưng nếu lấy lâu dài cũng không được bao lâu.

Bất kể thế nào, cũng phải biết rõ và chuẩn bị sẵn sàng.

Đừng xem đứa con trai lớn và con trai thứ hai này là trẻ con, từ đôi mắt kia đã có thể thấy không dễ qua mặt được chúng đâu.

"Mẹ, mẹ chớ lừa bọn con, lần mẹ đi ra ngoài kia không phải mua vải làm quần áo cho mình thì chính là chỉ mua một chút đồ ăn ngon cho mình, lúc đi ra ngoài lừa gạt bọn con nói mua đồ ăn về cho bọn con, mỗi lần mua về đều không chia cho bọn con." Đứa lớn Triệu Cẩm đã quen bị đánh, cũng không quá sợ cô, nghe cô nói như vậy liền toét miệng cười nói, đồng thời cắn khoai lang trong miệng, cái này ăn vào trong miệng thật là thơm.