Chương 49: Chợ Đen

Mọi người đều bị món thịt kho tàu trên bàn làm cho mê người, đã sớm thèm không chịu nỗi, chờ cha Lạc ngồi xuống động đũa, mọi người cũng chờ không được nữa duỗi tay về phía bát thịt gắp lấy.

Đương nhiên người gấp gáp chỉ có ba đứa nhỏ Lạc Khả Dương, Triệu Đại Oa cùng Triệu Nhị Oa, Triệu Tam Oa vẫn còn nhỏ không ăn được thịt dầu mỡ.

Một bữa này mọi người đều ăn đến thoả mãn, bữa cơm này có thể nói là bữa ăn với những đồ ăn ngon nhất mà họ từng được ăn.

Ban đầu mẹ Triệu còn xót vợ của con trai sao mà mua nhiều đồ về nhà mẹ đẻ như vậy, nhưng bây giờ không còn ý kiến gì nữa, làm sao quản được cô mua gì về cho nhà mẹ đẻ.

Dù sao cô con dâu này mua về nhà cũng chẳng có vấn đề gì cả, về sau con trai bà vẫn có lộc ăn.

Hiện tại nhà họ Lạc thuê cũng không lớn lắm, buổi tối lúc đi ngủ cũng hơi khó, cuối cùng phòng ngủ để cho mẹ Triệu, mẹ Lạc, Lạc Khả Khả cùng Triệu Tam Oa ở.

Trong phòng có kê hai chiếc giường được ngăn cách nhau bởi một chiếc chiếu, vừa nhìn đã biết một chiếc giường bên trong là của Lạc Khả Dương. Mẹ Lạc cùng với Lạc Khả Khả ngủ một giường, một chiếc còn lại cho mẹ Triệu và Triệu Tam Oa ngủ.

Vừa vặn như vậy cũng rất tốt, chỉ khổ cho Triệu Đại Oa, Triệu Nhị Oa, cha Lạc cùng với Lạc Khả Dương phải ngủ dưới đất ở nhà chính.

Lạc Khả Khả mệt mỏi cả ngày, cô còn cho rằng mình không thể ngủ được, không nghĩ tới vừa dính vào giường đã ngủ như chết. Mãi cho tới nửa đêm, mẹ Triệu đưa Triệu Tam Oa đi tiểu, cô mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Nhìn thời gian, phát hiện bây giờ mới hơn mười một giờ đêm, sau khi tỉnh dậy cô cũng không tính đi ngủ tiếp mặc dù vẫn còn ngái ngủ. Chờ tới khi nghe thấy tiếng hít thở của mẹ Triệu cùng với Triệu Tam Oa, cô mới cẩn thận bò dậy.

Rón rén kéo cửa phòng, đi vào nhà chính nhìn thấy hai đứa nhỏ ngủ như heo con, khóe miệng cô hơi nhếch lên, sau khi chắc chắn mọi người không tỉnh dậy, cô mới cầm lấy cái giỏ trong nhà đi ra cửa.

"Khả Nhi, muộn như vậy con muốn đi đâu?"

Bị bắt gặp!

Lạc Khả Khả bị giọng nói phía sau dọa sợ không nhẹ, xoay người cười gượng: "Cha, sao cha lại tỉnh dậy?"

Hôm nay con gái về nhà, chẳng những giống khi nhỏ ôm lấy ông, còn nấu một bàn ăn ngon. Trong lòng cha Lạc vui vẻ ngủ không được, bằng không sẽ không phát hiện ra con gái nhà mình lại to gan như vậy, nửa đêm nửa hôm còn tự mình lén ra khỏi cửa.

Nhìn thấy cái giỏ trong tay cô, không cần hỏi cũng biết cô muốn làm gì, mặc kệ từ khi nào con gái mình lại có lá gan lớn như vậy, ông muốn nói với cô mấy câu nhưng lại sợ mối quan hệ vất vả lắm mới cải thiện lại đi vào bế tắc.

"Muốn đi đâu, cha đi cùng con."

Một câu nói đơn giản như vậy làm Lạc Khả Khả suýt chút nữa rơi lệ, cha ruột của cô trước kia cũng tốt với cô như vậy, mặc kệ cô muốn làm gì ông cũng sẽ không chất vấn cô, chỉ một câu cha đi cùng con đã thể hiện tràn đầy tình thương của cha dành cho con gái.

Cô chớp chớp mắt cố gắng để cho nước mắt không chảy xuống. Người trước mắt này cũng là cha cô, chắc chắn là vậy, cô âm thầm lập lời thề, về sau nhất định phải hiếu kính tốt với cha mẹ, bù đắp cho những việc trước đây chưa kịp làm.

"Cha, cảm ơn cha."

"Đứa nhỏ ngốc này, dù cho con có lớn thế nào, có lấy chồng hay không cũng là con gái của cha." Khóe miệng cha Lạc gợi lên, nhìn ra được tâm trạng đang rất tốt.

Lạc Khả Khả mỉm cười quay đầu lại, vẫn giống như trước kia nắm tay cha, hai cha con mỉm cười đi về phía trước.

"Khả Nhi, con có phải muốn tìm chợ đen?" Đi dạo chỗ này vài vòng, nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của con gái, cha Lạc hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Nếu đã đưa cha Lạc ra đây, Lạc Khả Khả cũng không có ý định lấp liếʍ nữa, cô gật đầu với cha Lạc: "Con nhớ rõ ràng vị trí của chợ đêm lúc trước chính là ở đây, bây giờ sao không thấy."

Cha Lạc cười khẽ: "Đó là trước khi còn lấy chồng, bây giờ đã qua lâu như vậy, đương nhiên không còn nữa, đi cùng cha, cha biết ở chỗ nào."