Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Làm Ruộng Nuôi Con

Chương 48: Không Tự Tin

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ông sui về đấy à, mẹ Đại Oa không sao đâu, ông sui đừng lo, chuyện này là như vầy.” Mẹ Triệu ngồi trong phòng nghe thấy tiếng động bên ngoài, đoán ông sui về, liền nhanh chóng chạy ra xem.

Không ngờ, người còn chưa thấy, bà đã nghe thấy giọng nói lo lắng của ông sui, bà vội vàng giải thích, trong lòng có chút trống rỗng.

Con trai không ở nhà, vợ con xảy ra chuyện cũng không có người đỡ đần, người làm mẹ như bà có muốn nói cũng không tự tin!

Bà cũng biết nhà mẹ đẻ rất thương con dâu, còn thương hơn cả con trai, ngộ nhỡ sui gia bất mãn với con trai bà, bảo con dâu về nhà mẹ đẻ, đến lúc con con trai về, bà đi đâu tìm vợ cho nó?

Con trai bên ngoài vất vả vì nhân dân làm việc, trả giá cho gia đình này, người mẹ này đến việc chăm sóc vợ nó cũng không làm được, làm sao nhìn mặt con trai được nữa.

Nghe tiếng gọi ông ngoại của bọn Triệu Đại Oa, Lạc Khả Khả trong bếp biết là cha Lạc đã về, cô rất lo lắng, vừa mong đợi cha Lạc, cũng sợ cha Lạc không giống với cha cô ở kiếp sau.

Nghĩ như vậy nhưng cuối cùng cô vẫn không chịu được mà chạy ra ngoài, khi nhìn thấy khuôn mặt già nua mệt mỏi, trải qua mọi thăng trầm của cha Lạc, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cô lao đến ôm chặt lấy cha Lạc mà khóc lóc thảm thiết.

Tiếng khóc khiến mọi người hoảng sợ, cha Lạc đứng đó sững sờ, tay chân luống cuống không biết làm sao, nhìn con gái mình khóc như vậy, ông muốn ôm cô vào lòng như hồi nhỏ và bảo cô đừng khóc, nhưng lại sợ bị cô từ chối.

Ngay lúc mọi người còn chưa biết phải làm sao, mẹ Lạc gạt nước mắt bước ra ngoài, vỗ nhẹ vào vai con gái, nghẹn ngào nói: “Mấy đứa nhỏ còn đang nhìn, đừng doạ tụi nhỏ, cho cha con đi vào tắm rửa trước đã.”

Lạc Khả Khả cũng biết hành động của cô khiến mọi người hoảng sợ, nhưng cô không thể kiềm chế được, nhìn thấy cha mẹ Lạc khiến cô nhớ đến cha mẹ của mình.

Năm đó, khi nhận được tin dữ rằng cha mẹ cô bị tai nạn, cô ấy cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ, cô ấy khóc đến không còn là bản thân nữa, ngất đi mấy lần, cuối cùng đành chấp nhận rằng cha mẹ đã không còn trên đời nữa.

Bây giờ người giống như cha mẹ cô đang đứng trước mặt cô, lại còn là cha mẹ của cơ thể này, yêu cô như mạng sống, chuyện này làm sao có thể khiến cô không vui được, nỗi đau mà cô cẩn thận che giấu hòan toàn được trút bỏ vào thời khắc này.

Cô tự hỏi liệu đây là mơ hay thực, là kiếp trước hay kiếp này? Bằng không, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, cô may mắn, cũng may cô ở đây, nếu không sao có cơ hội gặp lại cha mẹ mình.

Sau khi khóc xong, cô nhìn thấy mẹ Triệu, Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đỏ hoe khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ.

Cô ôm lấy Tam Oa từ ngực mẹ Triệu rồi vội vàng bước vào bếp, giọng nói của cô mơ hồ trong gió.

"Thức ăn gần chín rồi, con đi dọn ra trước."

Mọi người đều biết cô ấy chắc là đang rất ngại, chỉ có Triệu Đại Oa và Triệu Nhị Oa là bối rối, ai có thể cho bọn nó biết chuyện gì đã xảy ra?

Cha Lạc thấy bà sui gia ở đây cũng không nói gì, chào hỏi vài câu rồi quay vào phòng lấy quần áo, vội vã đi ra tắm, con gái về nhà, ông cũng không thểtuỳ ý như vậy.

Nếu như là mọi khi thì ông cũng không phải lãng phí số tiền này, một lần đi tắm cũng phải mất 5 phân tiền.

Lúc cha Lạc trở lại, mọi người đã ngồi trước bàn chờ ông, thị trấn không giống ở trong thôn, lúc này thị trấn đã được cấp điện, dù chỉ có một bóng đèn vàng nhỏ nhưng nó vẫn mạnh hơn đèn dầu ở trong thôn.
« Chương TrướcChương Tiếp »