(*)山重水复疑无路,柳暗花明又一村:Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng: ý chỉ có hy vọng
Bác gái Lý nhìn chằm chằm vào làn: "Muốn, muốn, bác muốn hết."
Thật sự cảm ơn trời đất, còn tưởng rằng hôm nay cả nhà phải nhịn đói, không nghĩ lại có hy vọng.
Lạc Khả Khả: "20 cân gạo, có phiếu gạo hai đồng một cân, không có phiếu thì ba hào một cân, bột mì có 30 cân, bột mì của cháu đều là loại tốt, có phiếu hai hào, không phiếu 3 hào một cân, dầu lạc là loại tốt nhất, một đồng năm hào một cân, thịt có phiếu thì một đồng một cân, không phiếu một đồng năm hào một cân, đường có phiếu một đồng một cân, không phiếu cũng một đồng năm hào đồng."
Báo giá xong, cũng không đợi bác gái Lý nói chuyện, Lạc Khả Khả nói tiếp: "Bác gái Lý, bác đừng thấy tôi bán đắt hơn Cung Tiêu Xã một chút, bác chắc chắn cũng biết những thứ này rất khó chuẩn bị, hơn nữa cháu còn mạo hiểm như thế, nếu không phải trong nhà quá khó khăn, cháu cũng không làm việc này, mua hay không tùy bác, nếu mua chúng ta sẽ giao dịch, nếu không mua cũng không sao, cháu sẽ đi ngay."
Bác gái Lý cảm thấy có hơi đắt, nhưng mấy đồ này bà thấy cũng được, rất tốt, đều là đồ tốt, cô gái này cũng giỏi thật, cũng không biết cô ấy lấy đâu ra những đồ này, nhưng vấn đề này bà chỉ dám để ở trong lòng, sẽ không hỏi.
"Mua, đương nhiên phải mua rồi, cô gái đợi chút, bác vào nhà lấy phiếu ra." Lúc trước bà chuẩn bị đi Cung Tiêu Xã mua đồ, nhưng không đem nhiều phiếu và tiền, giờ thấy nhiều đồ như vậy, bà cũng không muốn bỏ lỡ.
Mấy thứ này có tiền cũng không mua được, hơn nữa bà và những người trong nhà đều có công việc, mỗi người đều có thu nhập trên 30 đồng một tháng, phiếu cũng có nhưng không có thời gian đi xếp hàng mua đồ.
Cho dù có mua mỗi lần cũng chỉ mua được một ít, trong nhà ngoài vợ chồng bà, còn có một bà lão, ba đứa nhỏ, con lớn thì học ở nông thôn, con thứ hai và con gái nhỏ còn đang ở nhà, hiện tại cũng là công nhân thời vụ trong nhà máy, tiền lương tuy không nhiều bằng vợ chồng bà, nhưng so với người bình thường thì cũng hơn nhiều.
Cho nên có thể mua lương thực thì bà cũng không tiếc tiền, nếu không phải không lấy ra được, còn lo lắng một lúc, rồi quyết định mua tất cả luôn.
Sau khi bác gái Lý đi ra, phía sau còn có một bà lão, bà thấy Lạc Khả Khả, lôi kéo tay cô rất nhiệt tình tiếp đón.
Lạc Khả Khả chỉ nghĩ bán xong liền đi, cũng không muốn quen thân, lần này sau khi cô trở về cũng không biết bao giờ mới có cơ hội đến tiếp, cho nên cũng không nói ra tên mình, cười cười ứng phó cho qua.
Bác gái Lý cùng bà lão cũng không để ý, bọn họ cũng chỉ thuận miệng hỏi, cô không trả lời, các bà sẽ không miễn cưỡng.
Lấy một cái cân cũ từ trong nhà ra, bắt đầu cân gạo, giống như Lạc Khả Khả nói, gạo 20 cân, các bà có phiếu, hai hào một cân là 4 đồng.
Thịt ba chỉ là tốt nhất, có khoảng ba cân, Lạc Khả Khả chỉ tính họ ba cân, 3 đồng.
Đường nâu 2 cân, có phiếu thì là mỗi cân một đồng, 2 đồng.
Dầu là đắt nhất, một chai năm cân, một đồng năm hào một cân là 7 đồng 5 hào.
Cộng tất cả lại là 20 đồng 5 hào.
Bác gái Lý cười tít mắt nhìn đống đồ dưới đất, thoải mái thanh toán nói: "Cô gái, bao giờ thì cô lại đến?"
Lạc Khả Khả bỏ tiền vào túi nghe thấy bác gái Lý nói xong bất ngờ hỏi: "Bác gái còn muốn mua sao?"