Trước kia cha Lạc là công nhân trong xưởng, mẹ Lạc sức khỏe không được tốt sau khi sinh nguyên chủ, vì vậy đem công việc bán đi, một mực ở nhà sinh con.
Bây giờ tiền lương ở công xưởng không cao, nếu như tiết kiệm chi phí ăn uống thì cuộc sống cũng không quá khó khăn, bởi vì nhà họ Lạc chỉ có đứa con là nguyên chủ, cho nên từ nhỏ đến lớn, cha mẹ Lạc đối với cô muốn gì được đó, bất kể cô muốn cái gì đều nghĩ cách khiến cô hài lòng.
Cho đến khi nguyên chủ mười tuổi, Lạc mẫu lại mang thai, sinh ra một đứa con trai, cho dù là sinh con trai, cha mẹ Lạc vẫn cưng chiều nguyên chủ như thường lệ.
Sợ nguyên chủ suy nghĩ nhiều, trong nhà có em trai, cha mẹ sẽ không thương cô, cha mẹ Lạc cho rằng con trai mình là con trai, nuôi qua loa cũng được.
Nhưng cho dù là như vậy, nguyên chủ cũng không thích em trai mình, cũng trách cha mẹ Lạc sinh em trai để tranh sự cưng chiều với cô, trong trường lại nghe bạn học nói với cô, sau này ba mẹ có con trai chắc chắn sẽ không thương cô.
Mỗi ngày về nhà làm trời làm đất, cho tới sau này xuống thôn quê, cô vẫn làm việc, nhà họ Lạc chỉ còn một mình cha Lạc làm việc, phải nuôi cả nhà vốn không phải là điều dễ dàng.
Sau đó nguyên chủ lại làm trời làm đất, tiêu tiền không chớp mắt, dưới sự sắp xếp xuống thôn quê học tập, ở nhà khóc long trời lở đất, sau đó cha Lạc không còn cách nào khác, chỉ đành đem việc làm bán đi.
Toàn bộ tiền đều cho nguyên chủ, để cô mang theo bên mình đến thôn quê cũng tốt, nguyên chủ nhận được tiền, trong lòng hối hận, cô thật không ngờ cha vì cô có thể làm đến mức này.
Nhưng chuyện không mong muốn đã xảy ra, cô ấy lại là một người mất sĩ diện, cầm được tiền phủi mông đi xuống thôn quê học.
Cứ như vậy, điều kiện của nhà họ Lạc ngày càng không khả quan hơn, sau đó không còn cách nào khác là cha Lạc phụ chỉ đành bán nhà ở thị trấn và thuê nhà ở bên ngoài.
Một nhà ba người chen chúc nhau trong không gian không tới ba mươi mét vuông, trong nhà chỉ có một phòng khách, trước nhà thì có một khoảng sân nhỏ.
Tiền bán nhà, ngoài chi tiêu bình thường, về sau nguyên chủ không nghe lời khuyên bảo, trực tiếp ở thôn quê lập gia đình, cha mẹ Lạc lại hao tốn thêm một khoản tiền không ít, vì để cho con gái có được một chút thể diện khi gả.
Từ khi nhà họ Lạc chuyển đến đây, nguyên chủ rất ít khi quay lại, cha mẹ Lạc nhớ cô cũng không dám đi thôn quê thăm cô, vì sợ cô không vui.
Họ cũng không đủ khả năng để đi. Mỗi lần đi, nhà họ Lạc phải tiết kiệm tiền trong một hai năm. Người có hộ khẩu thành thị hàng tháng đều có lương thực cố định, nhưng không làm ra tiền, cho dù có lương thực cố định cũng khó, suy nghĩ đến đây, khóe mắt Lạc Khả Khả có một chút cay cay.
Nguyên chủ thật muốn tìm chỗ chết, có cha mẹ, em trai tốt như vậy còn không biết quý trọng, nghe lời người ngoài nói bậy bạ về nhà làm loạn, làm cho cái nhà này rối loạn không giống nhà.
Ngay lúc này, từ nhà họ Lạc truyền đến một tiếng nói
"Mẹ ơi, lần sau khi nào chúng ta lại đi thăm chị vậy mẹ? Con nhớ chị" Giọng Lạc Khả Dương đầy sự mong đợi, cậu biết rằng chị gái không thích cậu, nhưng cậu lại rất thích chị.
Cho dù là mỗi lần gặp chị, sắc mặt chị không vui khi nhìn thấy cậu, nhưng cậu vẫn muốn gặp chị.
Mẹ Lạc xót xa nhìn đứa con trai ốm yếu gầy gò, rõ ràng đã mười bốn tuổi nhưng dáng vẻ chỉ là cậu bé 12 tuổi, đau lòng thở dài, bà làm sao không muốn đi gặp con gái, nhưng trong nhà thực sự không thể kiếm được nhiều tiền.
Cha cậu mỗi ngày đều ra ngoài tìm thêm công việc vặt để làm, không những cực khổ thời gian dài mà tiền cũng ít ỏi, gia đình không có thu nhập, không giống như trước đây mỗi tháng đều cầm được số tiền cố định.