Chương 32: Biết Gọi Người

Trở lại phòng, Triệu Đại Oa và Triệu Tam Oa đã tỉnh, Triệu Tam Oa ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Triệu Đại Oa nhìn thấy hai người đi vào liền sáng mắt lên.

"Mẹ!"

Mẹ Triệu nghe thấy tiếng “mẹ” này liền vui mừng hỏi: “Tam Oa biết gọi người rồi?”

"Bà nội, mẹ." Triệu Đại Oa nhìn thấy mẹ và bà nội đi vào cũng rất vui, đôi mắt to lanh lợi nhìn hai người, khiến cậu bé càng vui mừng đó là trên tay mẹ bưng đồ ăn sáng rất thơm.

"Đại Oa, cháu trai bảo bối của bà nội hôm nay cảm thấy thế nào rồi? Có còn không thoải mái không?" Mẹ Triệu nhào đến bên giường, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cháu trai lớn, một chút khí sắc cũng không có liền đau lòng vô cùng.

"Bà nội đừng lo lắng, con không sao, chỉ là hơi có chút đau đầu, cả người không có sức."

“Vậy mà bảo là không sao? Mẹ con nói rất đúng, đúng là nên đi bệnh viện ở thị trấn khám một lần, ngàn vạn lần đừng để lại bệnh gì mới được.” Nếu nói trước đó mẹ Triệu còn có chút tiếc tiền thì bây giờ chính là ý gì cũng không có.

Cháu trai nhiều như vậy, nhưng có cháu trai lớn là bà thích nhất, cũng coi trọng nhất. Ai bảo cháu trai không hề tầm thường, lại còn biết nói chuyện, lớn lên giống con trai như đúc.

"Mẹ chúng ta đi thị trấn sao?" Hai mắt Triệu Đại Oa sáng lên, bình thường nghe người ta nói thị trấn như thế này thị trấn như thế kia nhưng đến bây giờ cậu vẫn chưa từng đi qua lần nào, từ lâu đã muốn đi xem rồi.

Ông ngoại cậu ở thị trấn, nhưng từ khi cậu có ký ức đến nay cũng chỉ gặp qua ông ngoại một hai lần, đều là ông ngoại và bà ngoại đến nhà bọn họ mới được gặp, mỗi lần ông ngoại bà ngoại đến, luôn mang theo túi lớn túi nhỏ đến.

Muốn nói khi còn nhỏ trong lòng cậu có chuyện gì khiến cậu chờ mong, trừ mong cha trở về thì chính là mong ông bà ngoại đến đây.

Lạc Khả Khả thấy cậu vui vẻ như vậy liền nhíu mày, "Muốn đi thị trấn thì ngoan ngoãn nghe lời."

Thật ra cô có thể hiểu tâm tư của Triệu Đại Oa lúc này, so với trước kia khi nhìn thấy những nơi phong cảnh xinh đẹp, cô rất muốn đến, sau đó đột nhiên có một ngày, cha mẹ nói với cô muốn đưa cô sang bên kia làm việc, những lúc đó cô vui cực.

Không quan tâm nguyên nhân ban đầu là gì, có thể đến được nơi mình vẫn muốn đến, sự vui sướиɠ trong lòng không ai có thể giải thích được.

Mẹ Triệu không nhanh không chậm đút Tam Oa ăn xong, để Nhị Oa trông em rồi vội vàng chạy về nhà, nghĩ tới vợ thằng Năm nói có thể sẽ ở thị trấn hai ngày nên xếp quần áo mang theo.

Bây giờ thời gian còn sớm, mọi người còn chưa bắt đầu đi làm việc, còn đang ngồi trước bàn ăn sáng, nghe được mẹ Triệu nói phải cùng đi đến thị trấn thì không khỏi sửng sốt.

Chị dâu Cả Triệu: "Mẹ, em dâu Năm mang cả Nhị Oa Tam Oa đi liệu có chăm sóc được hết không?"

Chị dâu Hai Triệu: "Cũng thật là, em dâu Năm đưa Đại Oa đi khám bệnh, đưa thêm hai đứa con trai đi cũng không tiện, không bằng đưa Nhị Oa, Tam Oa qua nhà bên đây bọn con sẽ giúp chăm sóc một chút”.

Tháng này đến phiên cô ở nhà nấu cơm, em dâu Tư bởi vì mang thai bụng lớn không tiện đi làm, bình thường đều ở nhà giúp nấu cơm, trông cháu.

Cho nên chăm nhiều thêm hai đứa hẳn là không khó, chỉ là đông trẻ con thì luôn ồn ào, làm cho người khác rất đau đầu.

Chị dâu Tư Triệu: "Chị hai nói rất đúng, mẹ nói mấy câu với em dâu Năm thử, coi thử em ấy thấy thế nào, có muốn đưa hai đứa nhỏ sang đây không?”

Chị dâu Ba Triệu gắp đồ bỏ vào miệng, dù là rau cải trắng cũng khiến cô cảm thấy rất ngon, chờ em dâu bốn nói xong cô cũng không nhanh không chậm nói:

"Chị Hai, em Tư, mọi người đừng lo lắng, cũng đừng quên nhà của em dâu Năm ở thị trấn. Người ta chắc chắn là nghĩ kĩ rồi mới dám tính toán như vậy."