Chương 23: Hỗn Loạn

"Mẹ Đại Oa, Đại Oa" Mẹ Triệu được chị dâu Cả Triệu đỡ dậy, run rẩy bước tới, tay chân run run không làm chủ được, muốn ngồi xuống chạm vào cháu trai cũng không thể.

"Mẹ, mẹ phải bình tĩnh, nhất định Đại Oa sẽ không xảy ra việc gì đâu, mẹ đừng quá lo lắng." Chị dâu Cả thật sự rất sợ, Đại Oa còn không biết có xảy ra chuyện gì, nếu mẹ lại có chuyện gì thì mọi chuyện thật sự rất tồi tệ.

"Mẹ, mẹ xem em dâu Năm hiện tại cũng rất sợ hãi, mẹ phải bình tĩnh, chuyện này còn cần mẹ giúp bọn Đại Oa lấy lại công bằng." Chị dâu Hai Triệu cũng chen vào lo lắng nói.

"Em dâu Năm mau đứng lên, chúng ta đưa Đại Oa đến phòng khám kiểm tra." chị dâu ba ngồi xổm xuống bên cạnh Lạc Khả Khả, đưa tay sờ dưới mũi Đại Oa, thấy vẫn còn hơi thở liền bớt lo lắng đi một chút.

"Nhanh, đừng khóc nữa, thật đáng thương, mẹ con với anh con không xảy ra chuyện gì đâu." chị dâu Tư Triệu đang mang thai, cũng sắp sinh rồi, nhìn thấy Triệu Nhị Oa, Triệu Tam Oa khóc đáng thương như thế, cảm thấy đau lòng vô cùng.

Chị dâu Tư Triệu nói xong nhưng Triệu Nhị Oa vẫn khóc, cậu bé thật sự rất sợ, anh cả chắc chắn có chuyện rồi, nếu không mẹ cũng sẽ không khóc.

"Con cả, con ôm Đại Oa đi phòng khám đi." Mẹ Triệu cố gắng chống đỡ, nói với đứa con trai, bây giờ không thể dựa vào mẹ bọn Đại Oa được, giờ nó cũng đang hoảng sợ.

"Mẹ Đại Oa, con cũng đừng ngồi nữa mau đi cùng đi."

Mẹ Triệu dặn xong quay lại nhìn bà Ngô, chính mụ già chết tiệt này đánh cháu trai mình bị thương, hiện tại sống chết không rõ, dù có liều cái mạng già này, bà cũng phải lấy lại công bằng cho cháu trai.

Bà Ngô vốn đã rất sợ hãi, bây giờ lại phản ứng không kịp bị người ta lao vào vả cho một cái, hai người liền đánh nhau, người nhà họ Triệu đông đúc, những người không đi phòng khám đều ở đây.

Nhìn thấy mẹ bị đánh, làm sao có thể chịu được, tất cả đều nhào lên đánh, một mảnh sân trông thật hỗn loạn.

Lần đầu tiên Lạc Khả Khả trải qua chuyện này, bị vết thương trên người Triệu Đại Oa dọa cho hoang mang lo sợ, mãi đến khi Triệu Đại Oa được anh cả ôm đi cô mới bị tiếng khóc của Triệu Nhị Oa, Triệu Tam Oa gọi tỉnh táo lại.

Đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay, tay bế Triệu Tam Oa, tay dắt theo Triệu Nhị Oa chạy tới phòng khám, bởi vì vẫn còn trí nhớ của nguyên chủ nên chỉ một lúc cô đã tìm thấy phòng khám.

"Anh cả, Đại Oa đâu?"

Lần đầu tiên anh cả Triệu thấy em dâu Năm nhếch nhác như này, em Năm không có ở nhà, trong nhà không có đàn ông, xảy ra chuyện cũng không có người trông cậy, khó trách.

"Em dâu Năm đừng quá lo lắng, nhân viên y tế đang kiểm tra cho Đại Oa."

Làm sao cô có thể không lo lắng?

"Mẹ ơi, anh cả sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Hai mắt Triệu Nhị Oa đỏ hoe, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, bước sát theo chân mẹ.

Mẹ con ba người trông thật đáng thương.

Người trước khi ghen tị, châm chọc cô giờ đều không nói nữa, đàn ông giỏi thì thế nào? vợ con mình bị người ta bắt nạt cũng không làm gì được.

Lạc Khả Khả rút khăn tay ra lau nước mắt cho hai đứa con " Anh cả con nhất định sẽ không sao."

Không biết lời nói này là để an ủi Triệu Nhị Oa hay là bản thân mình nữa.

Triệu Tam Oa khóc một lúc lâu, thấm mệt liền dựa vai cô ngủ mất

Lúc đại đội trưởng đội sản xuất cùng với một đám người tới, nhìn thấy cảnh này không hiểu sao liền thấy trong lòng hơi chua xót.

"Đồng chí Lạc Khả Khả, tình hình Đại Oa thế nào rồi?"

Lạc Khả Khả nghe được lời đại đội trưởng hỏi, nhưng cô không dám mở miệng, sợ nói ra sẽ không kiềm chế được dọa hai đứa trẻ sợ.