Năm đó lúc Lạc Khả Khả mới vừa xuống nông thôn, không chỉ mẹ Triệu nhìn trúng cô mà trong thôn không ít thanh niên chưa lập gia đình cũng nhìn trúng cô.
Cảm thấy cưới một người trí thức về có mặt mũi gấp bội, hơn nữa người trí thức này dáng dấp còn xinh đẹp như hoa, bọn họ lớn như vậy cũng chưa thấy qua cô gái nào xinh đẹp như cô.
Trong đó có con trai bà Ngô. Ai ngờ sau đó bị nhà họ Triệu cưới về, trong lòng bà ta vẫn luôn ghi hận. Con trai mình sau đó cưới dâu liên tục sinh bốn đứa cháu gái, cuối cùng mới có một đứa cháu trai, bình thường chính là bảo bối.
Lạc Khả Khả thì ngược lại, liên tiếp ba đứa con trai.
Trong lòng bà ta không nuốt trôi ngụm khẩu khí kia, cảm thấy Lạc Khả Khả không biết điều. Nếu như năm đó cô gả cho con trai bà ta, như vậy ba đứa con trai khẳng định chính là nhà bà.
Lần này cháu trai bảo bối của bà bị đánh, đã vậy thì cũng không để ý ai sai, trực tiếp kéo Triệu Đại Oa tới tính sổ.
"Ba ~" Âm thanh cái tát vang dội kí©h thí©ɧ đại não Lạc Khả Khả, đem thần kinh căng thẳng kéo đứt, hai mắt cô đỏ ngầu, không chút nghĩ ngợi vọt vào trong phòng bếp.
Đang lúc mọi người không nghĩ ra cô muốn làm gì, chỉ thấy trên tay cô xách con dao phay sắc bén, con dao kia phát sáng dưới ánh mặt trời, không hiểu sao cho người ta có một loại cảm giác đáy lòng phát rét.
"Bà già chết tiệt, bà không phải ỷ cha đứa nhỏ không có ở đây, trong nhà chỉ có chúng tôi cô nhi quả mẫu nên mới dám khi dễ chúng tôi như vậy sao. Nếu đã vậy, mọi người cùng nhau chết cũng hay." Lạc Khả Khả một bên mất khống chế rống giận, một bên xách dao hướng tới bà ta mà chém.
Cô độc ác như vậy mọi người vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, trong lòng đột nhiên phát run, có chút hối hận khi đi theo cùng xem cuộc vui.
"Mẹ Đại Oa điên rồi, nhanh đi tìm đại đội trưởng tới." Nếu chém trúng người thật thì cũng không phải là chuyện nhỏ, không tìm đại đội trưởng tới không giải quyết được.
Có người sợ hãi nói, mọi người cảm thấy hắn nói có lý, vội vàng chạy đi thông báo cho đại đội trưởng.
Thời gian này đúng lúc là thời điểm mọi người ngừng làm việc về nhà ăn cơm, nghe được động tĩnh không ít người chạy tới. Nhà cũ nhà họ Triệu cách nơi này không xa, tất nhiên cũng nghe được động tĩnh.
Chờ đến khi bọn họ tới, Lạc Khả Khả đang ôm Triệu Đại Oa chật vật ngồi dưới đất lớn tiếng khóc, trong miệng không ngừng kêu tên Đại Oa.
Bà Ngô lúc này bị sợ nên sắc mặt trắng bệch. Bà ta vừa rồi chẳng qua là quá sợ hãi mới lỡ tay đem Triệu Đại Oa ném ra, ai biết vừa vặn đυ.ng vào tường.
"Đại Oa, cháu ngoan của bà ~" Mẹ Triệu đẩy đám người ra, liếc nhìn hai mẹ con đang ngồi dưới đất.
Triệu Đại Oa chẳng những chảy máu trên trán, dưới lỗ mũi cũng có, một đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch không một tia huyết sắc.
Trên mặt đất bên cạnh mẹ con các cô còn để một con dao phay phản chiếu ánh sáng.
Trong lòng bà sợ hãi "Lộp bộp", đáy lòng chợt chìm xuống, hô to một tiếng, thiếu chút nữa đã hôn mê.
"Mẹ, người đừng ngất xỉu, chúng ta trước tiên hỏi em Năm đã xảy ra chuyện gì." Chị dâu cả Triệu gia vội vàng đỡ lấy mẹ Triệu mà khuyên nhủ bà, tình huống này nhìn cũng không tốt lắm, nếu mẹ ngất đi nữa thì càng khó khăn.
"Mẹ, anh ~ ô ô ô ~~" Lúc này, Triệu Nhị Oa cũng nửa kéo Triệu Tam Oa từ trong nhà chạy đến, thấy mẹ ôm anh trai khóc ở đó, còn tưởng rằng anh không còn, cũng lớn tiếng khóc theo, bốn mẹ con ôm nhau chung một chỗ.
Tình cảnh này thật là làm người nghe thương tâm, người nhìn rơi lệ, ngay cả người ban đầu không đứng ở phía Lạc Khả Khả cũng bắt đầu rối rít chỉ trích bà Ngô. Bà lão này thật ngoan độc đáng ghét, đứa trẻ nhỏ như vậy dù là nghịch ngợm đi nữa cũng không nên đối xử vậy!
Bà Ngô cũng sợ, bà ta chỉ là muốn phát tiết một ngụm khẩu khí kia, ai biết được sẽ biến thành như vậy.