"Con trai ngoan, con có lộc ăn." Trước tiên Lạc Khả Khả bỏ vỏ nho đi, chắc chắn đã sạch sẽ mới đặt vào trong miệng Tam Oa.
"Ăn ngon không?"
"A, a! Ăn ~ "
Hết sức kinh hỉ, Triệu Tam Oa hôm nay nói chữ thứ hai, trên mặt Lạc Khả Khả cười càng rực rỡ.
Đối với việc mẹ con hai người len lén ăn nho, mặc dù Lạc Khả Khả cảm thấy hơi có lỗi với Triệu Đại Oa và Triệu Nhị Oa, nhưng đây cũng là không có biện pháp không phải sao.
Loại nho này ở nơi đây chính là vật hiếm lạ, có tiền cũng không mua được. Hai con trai hiện tại đã bắt đầu nhớ được chuyện, lấy ra cho bọn nó ăn không thể không giải thích, tốt nhất vẫn là đừng lấy ra.
Ngay lúc hai mẹ con các cô vui vẻ ăn uống thì bên ngoài truyền tới tiếng kêu hốt hoảng của Triệu Nhị Oa.
"Mẹ, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn! Anh bị người ta đánh."
"Khụ khụ ~~" trong phòng Lạc Khả Khả đang muốn nhả hạt nho bị thanh âm đột nhiên tới của thằng bé dọa đến quên nhả hạt, chỉ thiếu chưa bị sặc chết.
Bất quá, đây không phải là điểm chính, điểm chính là con trai của cô bị người ta đánh?
Vội vàng xuống giường, cũng không quên đem nho cầm lên, xoay người, ở góc độ Triệu Nhị Oa không thấy được đem nho đưa vào siêu thị không gian.
"Con ở nhà trông chừng Tam Oa, mẹ đi ra xem một chút."
"Mẹ, không cần đi ra ngoài, bọn họ đang dắt anh về nhà." Triệu Nhị Oa vội vàng kéo mẹ đi ra ngoài, nhanh chóng đem lời nói rõ ràng, đồng thời cũng nói nguyên nhân đánh nhau lần này.
Lạc Khả Khả nghe xong trên trán vạch ra mấy vạch đen.
Nghe toàn bộ quá trình, cô trầm mặc. Đây là khoe khoang quá mức bị người ta vây đánh?
Bị vây đánh, với tính cách của Triệu Đại Oa chắc chắn sẽ không đứng yên để cho người ta đánh mà nhất định sẽ đánh trả. Triệu Nhị Oa thấy nhiều người đánh anh trai như vậy, chắc chắn cũng sẽ không chỉ đứng xem cuộc vui.
Mẹ đã dạy giữa anh em bọn họ phải yêu thương nhau, anh trai bị đánh nó làm em mà không giúp nếu như bị mẹ biết nhất định sẽ dạy dỗ, thế là một đám con nít cứ như vậy đánh nhau.
Mặc dù Triệu Đại Oa chỉ có 6 tuổi nhưng dáng dấp nó rất lớn, sức lực cũng không nhỏ, những đứa trẻ cùng lứa không mấy đứa có thể đánh thắng được nó.
Chuyện sau đó thì trở thành Triệu Đại Oa và Triệu Nhị Oa đơn phương ngược đánh con nhà người ta, đúng lúc bị người lớn trong nhà thấy được liền muốn tìm tới cửa nói chuyện.
Triệu Nhị Oa thấy mọi chuyện phát triển không đúng, vội vàng chạy trước một bước trở về tìm mẹ.
Đang nói, ngoài cửa truyền tới tiếng ồn ào hỗn loạn, Lạc Khả Khả vội vàng đi ra hướng ngoài cửa nhìn bên ngoài.
Không nhìn còn đỡ, lúc này nhìn một cái đôi mắt bị chọc tức cô liền đỏ lên.
"Bà già, nếu bà làm bị thương con trai tôi, tôi sẽ liều mạng với bà."
"Phi, cô vợ lười biếng của nhà họ Triệu, chúng tôi còn chưa tìm cô tính sổ, cô còn dám tới tìm chúng tôi tính sổ? Cô là đứa gái điếm không biết xấu hổ, sinh ra con trai cũng không tốt, tên quỷ nhỏ chết tiệt có mẹ sinh nhưng không nuôi có đánh chết cũng không oan. Đáng thương đứa nhỏ nhà tôi bị tên tiểu quỷ nhà cô đánh mắt mũi sưng bầm, cô còn có mặt mũi đến tìm bà đây tính sổ? Chuyện này nếu cô không cho chúng tôi một lời giải thích thì đừng nghĩ cứ như vậy xong việc."
"Phi, bà già không biết xấu hổ, bà mới là đồ gái điếm không biết xấu hổ, bà mới là tiểu quỷ chết tiệt có mẹ sinh không nuôi."
Triệu Đại Oa bị bà ta nắm cổ áo đằng sau, cổ bị quần áo phía trước siết lại dẫn đến hô hấp đều có chút không thông, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ngạt đến tím bầm.
Nhưng cho dù vậy, vào lúc này nghe được người khác mắng mẹ, nó cũng đạp hai chân hướng về đối phương oán hận.
"Thằng nhóc này, người lớn nói chuyện có chỗ cho mày xen vào sao." Bà Ngô kéo Triệu Đại Oa, cũng là bà già vừa mới vừa mắng Lạc Khả Khả, tát một cái trên mặt Triệu Đại Oa.
Từ lâu bà đã muốn tìm cơ hội dạy dỗ cô kỹ nữ họ Lạc đáng giận này.