Nguyên chủ là một thanh niên tri thức bị buộc xuống thôn quê, sở dĩ trước kia nguyện ý gả cho cha của bốn anh em quanh năm không ở nhà, chính là nhìn trúng thu nhập của anh ta trong đơn vị kia, mong đợi có một ngày có thể đi theo ra khỏi thôn này.
Nguyên chủ thật sự là một người phụ nữ tham lam hư vinh, lại lười làm.
Cha của mấy anh em tính cách lạnh lùng, không nói nhiều, mỗi ngày trong đầu anh chỉ có những thứ kia, chớ nghĩ tới lời yêu thương, thân là một thợ nguội cấp cao, thời gian ở nhà rất ít, quanh năm suốt tháng cũng không gặp mặt được mấy lần, nguyên chủ kết hôn với anh ta mấy năm cũng chỉ gặp qua vài lần.
Cũng may bụng của nguyên chủ biết cố gắng, cho dù một năm chỉ gặp một lần, còn sinh mấy người con trai một hơi, mặc dù con trai cả không còn, nhưng vẫn còn ba người, khiến cho cô ấy càng thêm thẳng lưng mà sống.
Lúc đang mang thai đứa con đầu tiên, lại làm mình làm mẩy đòi chia nhà, mẹ chồng bởi vì con trai quanh năm không ở nhà, nguyên chủ lại hăng hái mang thai đứa trẻ, hơn nữa bụng lớn đến dọa người, người trong thôn đều nghi ngờ nói cô mang thai không chỉ có một, mẹ chồng của nguyên chủ sợ cô làm cái gì nguy hiểm, cho nên theo ý cô chia nhà ra.
Ở trong thôn xây ngôi nhà khác, bây giờ mẹ con bốn người ở trong ngôi nhà này, nơi này không lớn, nhưng không quá nhỏ, có bốn gian phòng, một gian phòng chính, một gian kề nhỏ hơn so với gian chính, một gian phụ để đồ lặt vặt, sau đó là một gian phòng bếp.
Người nông thôn đều thích xây sân trước, sân sau cho nên đất cộng lại cũng không tính là nhỏ, trước sau cộng lại có ít nhất 200 mét vuông.
"Nhị Oa, mẹ làm cơm xong chưa? Không phải em nói nếu mẹ làm cơm xong thì gọi anh trở về dùng cơm sao? Có phải em ngay cả anh cũng không nghe?"
Người còn không thấy, một giọng trẻ con vang lên từ ngoài nhà truyền vào.
Triệu Vinh nắm chặt quần áo của mình, có chút bất an liếc trộm mẹ một cái, muốn nói lại thôi.
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, Lạc Khả Khả tìm được chủ nhân của giọng nói này, chính là con trai lớn Triệu Cẩm của nhà này, đau đầu xoa trán một cái, nghe giọng nói đó là của đứa trẻ hoạt bát.
Chẳng qua là việc này hình như có chút quá mức, ỷ vào dáng dấp của mình cao lớn hơn so với bạn cùng lứa tuổi, luôn có người tìm tới cửa tố cáo, tính tình của nguyên chủ cũng không phải là tốt, đặc biệt còn sĩ diện hảo.
Sau khi đám người rời đi, liền cầm cây gậy lên trực tiếp đánh, mỗi lần đánh xong đứa lớn Triệu Cẩm nên thế nào thì vẫn thế nấy, ngược lại đứa con thứ hai Triệu Vinh thu liễm một hai ngày, nhưng cũng chỉ một hai ngày mà thôi.
Cúi đầu nhìn về phía đứa con thứ hai Triệu Vinh, tên nhóc này đừng nhìn nó có chút nhát gan, thật ra cũng là một kẻ nghịch ngợm, người không biết nhìn cậu nhóc bây giờ thiếu chút nữa thì tin nó là đứa trẻ ngoan.
Đôi mắt to ngấn lệ, bàn tay nhỏ bé ôm bụng, đứng ở một bên khẽ khóc thút thít, dáng vẻ đáng thương khiến đầu Lạc Khả Khả càng đau, cô cũng chỉ là một đứa trẻ, ở đâu biết nuôi con trai!
Thật muốn mạng!
Không đúng, ở đây chỉ có hai đứa con trai, còn một đứa nữa đâu?
Mẹ chồng của nguyên chủ không thể nào giúp cô trông con, người ta còn phải ra đồng làm việc, ai như nguyên chủ thoải mái biết hưởng thụ cuộc sống vẫn còn ở nhà nằm.
Cũng lúc này, cô mới thật sự ý thức được, một cô gái như cô, ngay cả bạn trai cũng không có, trực tiếp nhảy tới làm mẹ?
Hơn nữa còn có ba đứa con.
Chết mẹ, cô thật xui xẻo!
"Mẹ, sao mẹ ngẩn người ra như thế? Con cũng sắp chết đói rồi." Cái miệng nhỏ nhắn của Triệu Cẩm nói liếng thoắt, vẻ mặt sốt ruột.
Cô mím môi, thành thật mà nói, đột nhiên trở thành mẹ của người khác, cô thật không biết giao tiếp thế nào với đứa trẻ, hơn nữa còn là đứa trẻ đầu gấu.
Ngay lúc này, cái bụng vang lên "Ực" một tiếng.
Ánh mắt hai anh em Triệu Cẩm, Triệu Vinh đồng thời rơi trên bụng của Lạc Khả Khả.
"Nhìn cái gì? Không nghe mẹ đói bụng rồi sao? Còn không mau đi làm ít đồ ăn tới cho mẹ." Lạc Khả Khả nhắm mắt, bắt chước theo giọng nói của nguyên chủ, gào lên với hai đứa con trai đứng đối diện ở mép giường.
Tha thứ cô vì cô cũng không biết mình đang làm gì, đang ở chỗ nào!