Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Làm Ruộng Nuôi Con

Chương 19: Có Nơi Để Cải Tạo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lạc Khả Khả bị con mình làm cho tức cười rồi: "Thế nào cũng không chịu phục sao? Con cảm thấy rằng bản thân không sai sao? Chuyện này vốn dĩ là do con khơi gợi lên trước, con là anh cả, nên thường xuyên quan tâm yêu thương em trai của mình mới đúng, nếu như em trai làm sai, con có thể dạy dỗ các em, nhưng trước tiên con phải làm gương tốt, không thể cứ dùng nắm đấm để nói chuyện được."

"Trong chuyện này Nhị Oa cũng làm không đúng, anh cả làm sai, con không thể học theo anh, nên học cách nhường nhịn nhau, đều là anh em trong nhà, nếu người này làm tổn thương người kia thì người còn lại có cảm thấy vui vẻ được hay không?"

"Mẹ, mẹ đừng tức giận, con không nên cãi nhau với anh trai." Triệu Nhị Oa có thái độ nhận lỗi rất tốt, không hổ danh là quân sư đầu chó của ba tên phản diện, dù rằng tuổi còn nhỏ, nhưng khả năng phản ứng cực kỳ nhanh.

Triệu Đại Oa thấy mẹ tức giận, trong lòng có chút sợ hãi, lúc này nhìn thấy em trai nhận lỗi trước mình, trên mặt lộ ra một chút xấu hổ nói: "Mẹ, con biết sai rồi."

Lạc Khả Khả nhìn con mình: "Con biết sai ở đâu chưa?"

"Con không nên hở một chút là nói muốn đánh Nhị Oa."

Thái độ nhận lỗi rất tốt, tuy rằng vẫn còn một chút tức giận, nhưng vẫn còn chỗ để cải tạo.

"Ừm, biết nhận lỗi là tốt, con không nên hở một chút là nói muốn đánh người, cách nghĩ của con cũng không đúng, con không thể cứ ôm suy nghĩ chỉ cần bản thân mình sống là được, nếu như muốn người khác phục mình, không chỉ nắm đấm phải cứng, mà phải thực sự có bản lĩnh.

Có rất nhiều thứ không phải cứ dùng nắm đấm thì có thể giải quyết được, nếu như con có thể khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi mà không dùng đến nắm đấm của mình, vậy mới thực sự lợi hại, biết không?"

Cái gì mà chết với không chết, Triệu Đại Uy nghe không hiểu, nhưng câu cuối cùng mẹ mình nói thì cậu bé lại hiểu: "Mẹ ơi, vậy làm thế nào con mới có thể trở nên lợi hại? Khiến cho người khác nhìn thấy con đều sợ hãi?"

Ừm~~~

Lạc Khả Khả nghèn nghẹn, có thể khiến cho người khác sợ mình, e rằng đó không phải là người rồi, xem ra dạy con bài học này lại trở thành bản thân cần phải học hỏi thêm rồi.

"Những thứ này khi con lớn lên thì sẽ hiểu, tóm lại anh em phải luôn yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, con ghi nhớ điều này trước là được rồi."

"Mẹ, con biết rồi." Triệu Đại Oa gật đầu nghiêm túc nói.

Lạc Khả Khả thở phào nhẹ nhõm, không còn hỏi thêm gì nữa, cô sợ rằng con mình sẽ tiếp tục hỏi mười nghìn câu tại sao, chắc lúc đó sẽ khiến cho cô phải trả lời không ngừng nghỉ.

"Qua đây tiếp tục bơm nước đi, lát nữa mẹ sẽ nấu bữa cơm thật ngon cho các con ăn."

Chăn bông vẫn chưa được giặt xong, đây là một khối lượng công việc rất lớn.

Khi chiếc chăn bông được phơi lên, Lạc Khả Khả và Triệu Đại Oa cũng không muốn di chuyển nữa.

"Mẹ ơi, mẹ vất vả rồi, con đấm bóp cho mẹ nha." Lúc này chính là lúc Triệu Nhị Oa phát huy, chân tiến về phía trước, bàn tay nhỏ của cậu bé đang cần mẫn xoa bóp tay cho mẹ mình.

Với lực xoa bóp này, thực sự rất thoải mái.

Lạc Khả Khả thở phào thoải mái, Triệu Đại Oa lúc này cũng không có sức mạnh để cạnh tranh với Triệu Nhị Oa, một đôi bàn tay đau nhức, còn không có sức lực để nâng nó lên.

"Đi đấm bóp giúp anh cả của con nữa, trưa nay mình sẽ ăn cơm trắng với trứng hấp, được không?"

"Được ạ, cơm trắng thơm quá!" Triệu Đại Oa cảm thấy sự mệt mỏi này cũng rất đáng giá, cùng Triệu Nhị Oa đồng thanh nói, một âm thanh vô cùng có lực phát ra.

"Cơm ~" Triệu Tam Oa ngồi dưới đất và cười toe toét nói.

"Tam Oa, con biết nói chuyện rồi sao?" Lạc Khả Khả kinh ngạc mừng rỡ nhìn người con thứ ba, không ngại cậu bé ngồi dưới đất quần áo lấm lem bùn đất, cô trực tiếp bế cậu bé lên.

"Tam Oa, gọi lại một lần nữa đi, gọi mẹ."

Triệu Tam Oa nhìn thấy mẹ đang mỉm cười với mình, cậu bé cũng mỉm cười theo, nhưng không gọi lại, dường như vừa nãy câu "cơm" đó chỉ là ảo giác của tất cả mọi người, nước bọt chảy xuống từ khóe miệng cậu bé.

Lạc Khả Khả trêu chọc cậu bé một hồi vẫn không chịu nói gì, đành phải chịu thua: "Đứa nhỏ bẩn thỉu, chảy nước miếng thật bẩn, để mẹ lau cho con."
« Chương TrướcChương Tiếp »