Phải nghĩ biện pháp vào lúc anh ta trở lại, đem lương thực trong nhà chuẩn bị xong, cha của nhân vật phản diện cũng không thể xem nhẹ giống như mấy đứa nhỏ được.
Dưới ngòi bút của tác giả, sau khi cha của nhân vật phản diện trở lại nguyên chủ liền bắt đầu yêu hắn, về sau mới có chuyện có lúc cô ấy cũng không phân rõ bản thân ở trong mộng hay là thực tại.
Ăn bữa sáng, thu dọn chén đũa xong lại lấy ra thêm một trái táo cắt thành bốn miếng cho mỗi người một miếng. Ăn xong mới để cho bọn Triệu Đại Oa mỗi người tự đi chơi.
"Coi chừng em trai, mẹ đem chăn và quần áo các con đi giặt."
Đừng nhìn cô không xuống ruộng làm việc nhưng chuyện phải làm cũng không ít. Có nhiều chuyện làm cũng có thể khiến cô bớt suy nghĩ lung tung.
Nhà có một giếng nước, vẫn là nguyên chủ dùng tiền mà cha của nhân vật phản diện gửi trở làm, xài hơn mấy chục đồng, là một trong hai cái giếng duy nhất ở trong thôn.
Ngay cả nhà của đại đội trưởng cũng không có, mà trong thôn thật ra cũng có một ngụm, bình thường mọi người ăn uống đều gánh nước ở trong miệng giếng này. Năm đó khi nguyên chủ làm cái giếng này ở trong thôn cũng có thể nhấc lên không ít sóng gió.
Người trong thôn vừa ghen tị vừa hâm mộ nhưng lời nói ra lại là chua đến không được, đáng tiếc nguyên chủ một chút cũng không quan tâm, vẫn là thích làm gì thì làm.
Không thể không nói có lúc Lạc Khả Khả cũng tán thưởng tính cách của nguyên chủ, cơ bản làm quá tốt, để cô tránh được không ít phiền toái.
"Đại Oa, để cho Nhị Oa trông chừng Tam Oa, con lại đây giúp mẹ múc nước." Loại giếng nước này ban đầu bơm không có cảm giác, thêm mấy lần nữa thì tay bắt đầu mỏi nhừ, cô còn chưa bắt đầu giặt quần áo, chăn màn.
Cô đem chăn, ga trải giường, bao gối trong phòng đều tháo ra giặt, nhiều như vậy lại cộng thêm quần áo của mấy người nên thành ra đầy một chậu lớn.
"Mẹ, mẹ muốn dùng xà bông thơm giặt quần áo cho bọn con sao?" Triệu Đại Oa một bên bơm nước, một bên cười hỏi. Xà bông thơm là đồ tốt, giặt quần áo cực kỳ thơm, trước kia mẹ cũng dùng để tự giặt đồ mình, cho tới bây giờ cũng không lấy ra giặt cho bọn nó.
Mẹ hình như đã thay đổi, đối tốt với bọn nó hơn, nó thích mẹ như vậy.
Triệu Đại Oa còn nhỏ tuổi không biết mẹ mình đã đổi tâm, chỉ biết là ai đối với nó tốt, ai đối với nó không tốt. Trước kia mẹ như vậy nó cũng đã quen, bất quá mẹ bây giờ biến thành như vậy nó càng thích.
"Sao vậy? Không thích? Vậy thì không cần nữa." Lạc Khả Khả khıêυ khí©h, chọc ghẹo thằng bé.
Triệu Đại Oa vội vàng kêu, "Đừng mà mẹ, con thích, cực kỳ thích."
Lạc Khả Khả cũng không để ý nó nghĩ như thế nào, dùng sức giặt sạch quần áo. May là quần áo ba đứa nhỏ đều màu đậm. Nếu không phải nước giặt ra màu đen đến không còn hình dạng thì cũng không nhìn ra được có bao nhiêu bẩn.
"Lần sau các con còn làm cho quần áo bẩn như vậy thì tự mình giặt, mẹ cũng không nuông chìu các con."
Triệu Đại Oa: "Mẹ, bọn con nhất định chú ý. Nhị Oa, em nghe mẹ nói không? Nói em đó!"
Còn tưởng mẹ đã thay đổi tốt hơn hóa ra vẫn mẹ như cũ, vừa nãy chẳng qua là ảo giác của nó thôi.
Triệu Nhị Oa nằm không cũng trúng đạn, trợn tròn đôi mắt, "Gì mà nói em? Mẹ rõ ràng là nói anh, trong nhà chỉ có anh là không nghe lời nhất, cả ngày lẫn đêm đều không có ở nhà."
"Triệu Nhị Oa, có gan em nói lại lần nữa." Triệu Đại Oa nghiến răng.
"Nói thì nói, trong nhà anh không nghe lời nhất."
"Xem anh có đánh em không." Triệu Đại Oa tính khí nóng nảy, cũng không bơm nước nữa, vung tay hướng Nhị Oa mà xông tới.
"Làm gì vậy? Làm gì vậy? Coi bà đây không tồn tại à? Triệu Đại Oa, nếu con còn kích động như vậy nữa có tin mẹ đánh con không?" Lạc Khả Khả vội ném quần áo xuống, đem người kéo ra, bên cạnh Nhị Oa còn có Tam Oa nữa, lỡ như bị thương thì trách ai?
"Mẹ, con không phục." Đôi mắt Triệu Đại Oa đỏ lên vì tức, mẹ thiên vị, không giúp nó.