Chương 17: Chua Xót

"Muốn ăn bánh bao thịt lớn thì phải nghe lời, đến bên cạnh ngồi đi, đừng đem quần áo làm dơ." Ngoại trừ mặt đất trong phòng trải xi măng, ngoài sân đều là bùn đất.

Mấy đứa nhỏ thích chơi ở bên ngoài, mỗi ngày đều làm dơ bẩn quần áo. Trước kia nguyên chủ cũng không để ý, dù sao trẻ con trong thôn đều như vậy, tùy tiện tắm một cái hoặc cứ mặc như vậy.

Cô lại không chịu được. Trước kia trên quần áo dính một chút xíu vết bẩn, nếu giặt không sạch, cô sẽ trực tiếp ném nhưng hiện tại ở nơi này rõ ràng không thể làm vậy, bất quá cô có thể kiềm chế một chút.

Triệu Nhị Oa cảm thấy chuyện này không có gì khó khăn, sảng khoái gật đầu.

Nhà chỉ có nguyên chủ dùng bàn chải đánh răng, kem đánh răng. Mấy đứa nhỏ trong nhà tùy tiện dùng nhánh cây làm bàn chải, kem đánh răng càng đừng nghĩ tới, khăn lông cũng là khăn lông cũ nguyên chủ đã dùng qua, đã nát không nhìn được.

Cầm bàn chải đánh răng mới thay tối hôm qua lên, cam chịu đánh răng.

Đánh răng, rửa mặt xong trở lại trong phòng, lấy ra mỹ phẩm dưỡng da, thoa một chút ở trên tay, vỗ đều lên mặt, cô mới bắt đầu bắt tay làm bữa sáng.

Bữa sáng cô cũng không chuẩn bị phức tạp, múc gạo nấu cháo, mở tủ chén cầm ra một cái bánh bao thịt lớn, chờ cháo nóng mới thả vào trong cháo hấp lên.

Lại lấy ra ba cái trứng gà, đánh hết vào trong một cái chén, chờ đến lúc cháo sắp xong mới đem bánh bao thịt lớn lấy ra, đem trứng đổ vào trong cháo.

Khuấy đều lên không sai biệt lắm thì tắt lửa, một bữa ăn sáng đơn giản lại dinh dưỡng đã làm xong.

"Mẹ, Tam Oa tỉnh rồi." Triệu Đại Oa chạy vào tìm kiếm mùi thơm, trong ngực còn ôm Triệu Tam Oa mới tỉnh dậy mắt còn buồn ngủ .

Lạc Khả Khả hoài nghi nhìn nó một cái, đứa nhỏ này chẳng lẽ ngửi được mùi thơm, cố ý đem Tam Oa ôm tỉnh dậy đó chứ?

Triệu Đại Oa chú ý tới ánh mắt của mẹ, lập tức mở miệng nói, "Mẹ, thật sự là em trai tự mình tỉnh."

"Đi rửa mặt, rửa tay cho Tam Oa, chờ cháo nguội thì lại ăn." Lạc Khả Khả phất phất tay, nghĩ lúc này cũng nên tỉnh dậy rồi, cô cũng sẽ không quản nó.

Dùng cái thau cơm lớn đựng cháo, bưng đến trước bàn để nguội, không bao lâu sau, Triệu Đại Oa ôm Triệu Tam Oa vào.

Lạc Khả Khả ôm Tam Oa lại, "Cháo còn rất nóng, chờ nguội chút rồi ăn."

Đứa nhỏ ngửi được mùi thơm, không quan tâm tới cái gì, ngộ nhỡ bị bỏng cũng không phải là chuyện nhỏ.

Triệu Đại Oa và Triệu Tam Oa nghe lời ngồi ở trên ghế, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm bánh bao thịt lớn và cháo trứng ở trước mặt, bụng kêu rột rột.

Lạc Khả Khả thở dài, xem ra ngày mai phải dậy sớm, nếu không để bọn nhỏ đói bụng cuối cùng người đau lòng lại là cô.

Cầm bánh bao thịt lớn lên, giống như hôm qua, mỗi người được chia bốn cái, "Ăn đi, nhớ thổi trước hãy ăn."

Có được lời khẳng định, Triệu Đại Oa, Triệu Nhị Oa vội vàng gật đầu, cũng không dám ăn ngụm lớn, liếc trộm mẹ một cái, nghe lời từ từ ăn.

Không phải bọn nó không nghĩ ăn một miếng lớn mà là sợ mẹ thấy bọn nó không nghe lời, sau này sẽ không cho bọn nó ăn đồ ngon nữa.

Biểu hiện của Triệu Đại Oa và Triệu Nhị Oa làm cho trong lòng Lạc Khả Khả một trận chua xót.

Dù biết niên đại này mọi người đều như vậy nhưng trong lòng cô vẫn có chút buồn phiền.

Từ nhỏ đến lớn hoàn cảnh sinh hoạt của cô rất tốt. Cho tới bây giờ cũng không thiếu ăn thiếu mặc, còn chọn ba nhặt bốn. Trừ năm đó ba mẹ mới xảy ra chuyện làm cuộc sống có chút mệt mỏi thì những lúc còn lại có thể nói thật sự không buồn không lo.

Trong lòng thở dài, chuyên tâm đút cho Tam Oa.

Nếu cô đã tới thì phải nghĩ biện pháp cải thiện một chút tình cảnh trong nhà. Nếu như cô nhớ không nhầm cha của nhân vật phản diện rất nhanh sẽ vinh quang trở về.

Lúc này nói nhất định đã xảy ra chuyện cô cũng không lo lắng. Dù nói thế nào thì bây giờ cha của nhân vật phản diện cũng không chết được, vào lúc cuối năm khi tuyết rơi nhiều là có thể trở lại.