Chương 12: Tâm Tư Lớn, Ích Kỷ

"Mấy chị dâu của con đều nói sẽ làm."

"Được, bây giờ con đi vào lấy đồ cho mẹ." Lạc Khả Khả không khách khí đem Triệu Tam Oa nhét vào trong ngực mẹ Triệu, vặn eo hất đầu đi vào nhà, cứ làm như vậy cũng tốt, cô không cần bận tâm.

Để cho cô làm giày và dùng kim may quần áo, không bằng để cho cô đi chết còn nhanh hơn.

Mẹ Triệu nhìn dáng vẻ kia của cô, bĩu môi rồi mới cúi đầu chọc cười cháu trai trong ngực.

Lạc Khả Khả trở về phòng, trước tiên từ siêu thị không gian tìm ra vải, cắt mấy khối lớn, vừa vặn đủ làm cho mấy đứa con trai mỗi người một bộ quần áo, còn dư lại hẳn là đủ làm hai bộ quần áo trẻ sơ sinh, mới thu kéo, lại từ trong trí nhớ nguyên chủ tìm mấy đôi giày, bĩu môi.

Nhìn kích cỡ lớn nhỏ, hẳn là nguyên chủ mua chuẩn bị sẵn cho mình, tâm tư thật là đủ lớn, ích kỷ.

Vải bông trong siêu thị không gian của cô không có sẵn, chỉ có các loại chăn, gối, gối ôm, búp bê, để cho cô đem đồ tốt như vậy cắt nát, hiện tại cô không nỡ.

Từ trong siêu thị không gian đi ra, ở trong tủ treo quần áo cầm ra vải bông tốt mà nguyên chủ đã sớm dự trữ chuẩn bị làm quần áo cho mình.

Ước lượng có chừng năm cân, đủ làm áo bông cho ba anh em, hẳn là còn có nhiều hơn, để lên bàn.

Đem Tam Oa ôm tới, mới cùng với mẹ Triệu nói, "Cái giỏ này trở về con để cho Đại Bảo cầm về, vải, vải bông đều ở bên trong, còn có một bọc kẹo, còn dư lại đến lúc đó dùng xong con lại đưa thêm cho các chị, đừng sợ con sẽ quỵt nợ, chút đồ kia con còn không để trong mắt."

"Được, sắp đến cuối năm rồi, lương thực chuẩn bị xong chưa? Anh em Đại Bảo bọn nó mấy đứa cũng đã trưởng thành, phải để dành chút tiền cưới vợ..."

Nào là vải bông, vải, nào là kẹo, còn cơm gạo, thịt, tính toán như vậy đã xài hết bao nhiêu tiền? Nghĩ một chút lòng cô liền phát đau.

Để dành tiền cưới vợ?

Lạc Khả Khả muốn cười, mấy đứa nhỏ bây giờ mới bao lớn mà để dành tiền cưới vợ, cô đầu óc có bệnh mới làm như vậy.

Đột nhiên cảm thấy hay là duy trì tính cách không thay đổi của nguyên chủ cũng tốt, cũng không phải chuyện muốn hiếu thuận với người già gì, lải nhải thế này có thể làm cho người ta phát điên, giữa hai người có khoảng cách quá lớn, căn bản không cách nào khơi thông được mà!

"Mẹ, quần áo nhất định phải làm, tiền này cũng nhất định phải tốn, không bỏ bớt được, hơn nữa trong lòng con tự hiểu rõ."

Mẹ Triệu nghe ra sự không kiên nhẫn trong giọng nói của cô, trong lòng biết nói đòi hỏi một chút cũng không phải tốt, đứa con dâu này không phải là người sẽ quan tâm ý nghĩ của người khác.

Mặc kệ là ai, chỉ cần cô không thích sẽ oán giận như thường.

Thôi, dù sao cũng không quan tâm, "Trong lòng con hiểu rõ là tốt, mẹ đi về trước."

Lạc Khả Khả biết trong lòng mẹ chồng nhất định không thoải mái, nhưng nguyên chủ vốn như vậy, cũng thật may nguyên chủ xây dựng cơ sở tốt, để cho cô có thể tùy ý sống qua ngày.

Nếu để cho cô tới đây nhìn sắc mặt mẹ chồng mà sống, vậy trực tiếp để cho cô chết được vui vẻ hơn.

"Mẹ, nhiều kẹo như vậy cứ thế mà cho đi, mẹ thật sự cam lòng?" Kẹo ngọt ngào, vừa vặn ăn rất ngon, bọn nó cũng chưa ăn được mấy lần mà mẹ một lần lại cho các bác nhiều như vậy, thật là ghen tị chết nó.

"Các bác của con phải giúp các con làm quần áo và giày, không thể không cho ít phí vất vả!"

"Tự mẹ làm thì không cần đưa cho các bác ấy phí vất vả."

"Không làm quần áo cho các con mẹ cũng không cần cho các bác của con phí vất vả, kẹo cũng có thể tiết kiệm." Nhẹ nhàng nói một câu, anh em hai người lập tức không lên tiếng.

Bọn nó vẫn là muốn mặc quần áo mới.

"Trông chừng em trai." Đem Triệu Tam Oa để dưới đất, để cho tự nó nắm cái ghế.

"Mẹ, con muốn đi ra ngoài chơi một chút". Triệu Đại Oa liếc nhìn em trai, cười híp mắt nói, nó giờ không muốn ở nhà mang theo em trai, chỉ muốn đi ra ngoài chơi.