Chương 40: Đến Thanh Hoa lần nữa 2

Nhóm Dịch: 1 0 2

Trình Hành chạy thở hồng hộc, quay đầu nhìn lại, thấy người đó không đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm, chậm lại tốc độ.

Mạnh Thư Uyển không nhịn được xoa đầu cậu, cảm thấy nam chính nhỏ bộc lộ cảm xúc như vậy thật sự rất đáng yêu.

"Đừng sợ, bây giờ em còn nhỏ, chỉ cần kiểm soát tốt, mỗi ngày đánh răng sạch sẽ, thì sẽ không trở thành như vậy."

Cô cũng sợ dọa người ta quá, nên vội vàng xoa dịu.

Trình Hành cảm nhận được hơi ấm trên đỉnh đầu, mím môi, cuối cùng không nói gì.

Chỉ là sau này, cậu hình thành một thói quen, sau khi ăn phải đánh răng, điều này còn khiến những người bạn tương lai của cậu chế giễu rằng cậu bị tính sạch sẽ quá.

Mạnh Thư Uyển không biết phòng giáo vụ của Thanh Hoa ở đâu, đi một lúc thì cuối cùng cũng gặp một người.

Cô vội vàng tiến lên: "Nữ đồng chí, nữ đồng chí, xin chờ một chút."

Cô gái nghe thấy tiếng gọi thì quay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn khiến Mạnh Thư Uyển ngẩn người, trông thật đẹp.

Cô gái trông chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt là đôi mắt đào hoa đẹp, ướŧ áŧ, dường như vì tò mò, cô hơi nghiêng đầu, hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì không?"

Giọng nói cũng mềm mại.

Mạnh Thư Uyển cảm thấy cô gái này rất thân thiết, cong mắt, nhẹ nhàng trả lời: "Là thế này, tôi muốn hỏi cô có biết phòng giáo vụ ở đâu không?"

"Phòng giáo vụ à..." Cô gái suy nghĩ một chút, định sắp xếp ngôn ngữ để chỉ đường cho cô, nhưng phát hiện mình cũng không quen thuộc với địa danh xung quanh đây, hơn nữa nhìn vẻ mặt của đối phương, mười phần tám chín là lần đầu tiên đến Thanh Hoa, cô trầm ngâm một lúc, quyết định: "Tôi biết đại khái ở đâu, tôi dẫn các bạn đi nhé."

"Cảm ơn, cảm ơn, tôi tên là Mạnh Thư Uyển, Thư là sách, Uyển trong uyển chuyển, xin hỏi đồng chí tên gì?"

"Tôi tên là Hạ Đào, Hạ là mùa hè, Đào là đào." Hạ Đào nhìn cô, chân thành khen ngợi: "Tên của bạn thật hay, giống như bạn vậy, rất nho nhã.”

Mạnh Thư Uyển được khen có chút ngượng ngùng, độ cong của môi cũng nho nhã hơn: "Thực ra tên của bạn cũng hay, Hạ Đào, Hạ Đào, nghe thấy đã thấy vui vẻ, hơn nữa, bạn trông thật đẹp, bạn là người miền Nam sao?"

Hạ Đào lắc đầu: "Ba tôi là người miền Nam, tôi thì không phải, tôi sinh ra ở tỉnh An, còn bạn thì sao, tôi thấy giọng bạn hơi giống người Quảng Châu."

Mạnh Thư Uyển cười: "Bạn đoán đúng rồi, tôi sinh ra ở Quảng Châu."

Hai cô gái tuổi tác tương đương càng nói càng hợp, hoàn toàn không có sự ngượng ngùng của người lạ gặp nhau lần đầu, họ như thể vốn nên trở thành bạn bè, nhất kiến như cố(*).

(*) Gặp nhau lần đầu mà như đã quen biết từ lâu.

Trình Hành cau mày, không hài lòng vì mình bị bỏ rơi, khẽ ho một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của hai người.

Mạnh Thư Uyển lúc này mới nhận ra mình đã lơ là với đứa trẻ, cô vội vàng giới thiệu với Hạ Đào: "Đây là em trai tôi, tên là Trình Hành. "Hành" trong tên em ấy có nghĩa là hành trình, lộ trình, cũng có nghĩa là đong đếm, cân nhắc."