Chương 9

Vào giờ sáng này, người trong thôn và thanh niên trí thức đều đi lao động.

Vinh Chiêu Nam sống ở căn nhà chuồng bò cũ nát ở dưới chân núi hẻo lánh, dọc đường đi cô cũng không gặp được ai.

Như thế này khiến Ninh Viện thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn sáng sớm đã nghe thấy người ta châm chọc mỉa mai cô.

Khi cô cầm theo hành lý cũ đến đường nhỏ trong rừng, một bóng người đột nhiên nhào tới, chắn trước mặt cô.

Ninh Viện nhìn người tới, nhíu mày: "Vương Kiến Hoa, anh tới đây làm gì? Cút đi!"

Vương Kiến Hoa có gương mặt dài, tóc rẽ ngôi giữa. Gã mặc quần công nhân xanh xám và áo sơmi vải bông, trông có vẻ giống người đứng đắn.

Chỉ là gã nhìn chằm chằm vào cô, vừa ghét vừa hận: "Cô gấp gáp đến độ muốn sống cùng phần tử xấu kia đến thế à?"

Cô lạnh lùng nhìn gã: "Không phải như ý muốn của anh à? Bây giờ tôi không thể lấy danh ngạch trở về, anh còn muốn gì nữa?"

Vương Kiến Hoa phẫn nộ, hung hăng trừng cô: "Còn không phải vì cô không muốn làm bạn gái tôi à. Nếu cô là bạn gái tôi, tôi sẽ không đối xử với cô như vậy. Chúng ta cùng trở về thành phố với nhau là tốt rồi!"

Ninh Viện chán ghét nói: "Với loại người hèn hạ như anh, tôi thà rằng làm người yêu của chó còn hơn là với anh."

Không chiếm được thì phải hủy hoại. Loại đàn ông bỉ ổi này luôn làm cô mắc ói!

Ninh Viện nói xong thì cầm theo hành lý tránh khỏi gã.

Nhưng ngay sau đó, lúc cô đi ngang qua gã, bỗng nhiên gã ôm cô, thô bạo kéo cô vào bên cạnh rừng.

"Dù sao cô đã ngủ với loại người như Vinh Chiêu Nam, vậy ngủ cùng với tôi một lần đi!"

Con điếm này! Gã đào tim đào phổi theo đuổi cô, cô lại ngủ với phần tử xấu bị cải tạo ở chuồng bò như Vinh Chiêu Nam, còn gả cho đối phương.

Người phụ nữ này thật lẳиɠ ɭơ, bị ai ngủ thì lập tức khăng khăng một mực với người đó!

Ninh Viện sợ tới mức mặt trắng bệch, liều mạng giãy giụa: "Này... Vương Kiến Hoa, anh buông tay, tội lưu manh sẽ bị bắn chết!"

Vương Kiến Hoa cười lạnh, gã duỗi tay che miệng cô: "Ngày hôm qua, tất cả mọi người đều biết cô là con điếm tùy tiện ngủ với người khác. Cô nói cô bị một thanh niên vừa được đánh giá là thanh niên tốt của năm như tôi cưỡиɠ ɧϊếp, có người tin sao?"

Nói xong, gã thô bạo ấn cô xuống mặt đất.

Ninh Viện cực kỳ phẫn nộ, cả người phát tởm đến run rẩy. Thứ súc sinh này...

Hành lý đổ ở một bên, mọi thứ vương vãi đầy đất, kéo cắt tóc nhỏ ở gần đó.

Cô nắm chặt kéo nhỏ trong tay, mắt lộ vẻ căm thù, giơ tay muốn đâm kéo vào người gã.

Nhưng, có người còn nhanh hơn cô.

"Bốp!" một tiếng, tiếng gãy xương vang lên, Vương Kiến Hoa tru lên thảm thiết khi bị đá văng.

"A!!"

Ngay sau đó, gã bị người nào đó ném văng ra ngoài một cách dứt khoát rồi gã lăn lông lốc xuống mương ở bên phải khu rừng.

Đầu gã "bốp" một phát vào cục đá và chảy đầy máu. Gã kêu thảm thiết một tiếng rồi ngất ở trong mương.

Có một bóng hình đứng ngược sáng ở trước mặt Ninh Viện, ánh nắng bao phủ lên anh một lớp màu vàng lạnh lẽo.

Cô ở dưới đất ngây ngốc nhìn anh: "Vinh... Vinh Chiêu Nam?"

"Cô ổn chứ?" Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, cô vô thức co rúm người lại.

Đó là loại sát khí lạnh lẽo... Là loại sát khí mà chỉ có người đã từng nhuốm đẫm máu và sinh mạng của nhiều người trên tay mới có được.

Loại sát khí này, đời trước cô từng nhìn thấy ở trên người một cựu chiến binh anh hùng chiến đấu đã về hưu.

Ba tên cướp nọ dùng dao nhưng lại bị ông lão vặn gãy cổ chỉ trong vài chiêu.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin