Chương 7

Nhìn cô vội vàng rời đi, Vinh Chiêu Nam tháo cặp kính to gọng đen xuống.

Đôi mắt phượng lạnh nhạt của người đàn ông nhìn chằm bóng lưng cô với vẻ sâu xa khó đoán.

...

Ninh Viện trở lại điểm thanh niên trí thức. Đường Trân Trân và hai nữ thanh niên trí thức khác đang nói chuyện, thấy cô bước vào thì im lặng.

Trước kia quan hệ giữa các thanh niên trí thức thật ra không tệ, dù sao đều là người trẻ tuổi cùng rời quê hương đến nông thôn xa lạ làm việc với nhau.

Nhưng từ khi có chỉ tiêu về thành phố dành cho thanh niên trí thức, có rất nhiều nhóm người đã trở lại thành phố.

Tính cách những người còn lại bắt đầu thay đổi. Họ nôn nóng, ghen ghét, sợ hãi cả đời phải ở lại nông thôn, không được trở về bên cạnh cha mẹ ở thành phố.

Ninh Viện ở đời trước cũng giống thế. Cô ôm chỉ tiêu về thành phố không buông tay, cho nên cô sợ hỏng danh tiếng, ảnh hưởng việc cô trở về thành phố.

Nhưng bây giờ trọng sinh rồi, cô biết thanh niên trí thức sắp về thành phố nên cũng không vội.

Cô không phản ứng bọn họ, cầm bình nước nóng và đổ nước vào bình. Cô chuẩn bị đến nhà kho chứa nông cụ linh tinh để tắm rửa.

Đường Trân Trân rũ mắt, đứng dậy chắn trước mặt cô, vẻ mặt cực kỳ đau đớn...

"Ninh Viện, cô điên rồi! Sau này cô sống ở thôn như thế nào? Nếu anh Lý Duyên biết cô ngủ cùng với phần tử xấu bị điều xuống đây thì phải làm sao đây?"

Ninh Viện nghe đến tên Lý Duyên, bỗng nhiên cô xoay mặt nhìn cô ta: "Đường Trân Trân, cô cảm thấy cô hủy hoại tôi thì Lý Duyên sẽ coi trọng cô à?"

Tại sao người phụ nữ này còn có mặt mũi làm ra vẻ ở trước mặt cô nhỉ?

Nếu không phải cô ta lừa cô đi ra ngoài, Vương Kiến Hoa sẽ không có cơ hội đánh ngất cô, đưa cô vào chuồng bò.

Vinh Chiêu Nam có ý chí kiên cường, nếu bọn họ đưa cô ném cho kẻ ăn mày, kẻ lưu manh nào đó thì cô đã đánh mất sự trong sạch từ lâu rồi.

Gương mặt chữ điền của Đường Trân Trân lập tức đỏ lên, hung tợn trừng cô: "Cô đang nói gì vậy? Chính cô không biết kiềm chế, còn muốn bôi nhọ tình cảm cách mạng của chúng tôi à?"

Lý Duyên là bí thư đại đội trẻ tuổi nhất dưới công xã. Anh ta là anh chàng đẹp trai mới hai mươi tuổi, có học thức, có triển vọng và có quyền lực lớn.

Rất nhiều nữ thanh niên trí thức có thiện cảm với anh ta.

Nhưng dường như chỉ có mỗi Ninh Viện là anh ta nhìn với con mắt khác. Điều này khiến cho Đường Trân Trân và mấy người khác rất ghen ghét.

Hoàng Học Hồng, người có gương mặt đen béo, là một người có tính cách nóng nảy. Ả ta nhảy xuống giường, nhổ nước miếng về phía cô.

"Phụt, rõ ràng là cô có tư tưởng đạo đức bại hoại, ngủ cùng với phần tử xấu bẩn thỉu. Cô cút đi, đừng làm bẩn điểm thanh niên trí thức của chúng tôi!"

Ninh Viện lạnh lùng nhìn Đường Trân Trân, Hoàng Học Hồng và Đàm Hiểu Hà - nữ thanh niên trí thức đang ngượng ngùng không nói gì nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ khinh thường.

Ninh Viện chậm rãi nói: "Tôi kiến nghị rằng tốt nhất các cô đừng có gây rối với tôi, dù sao tôi không trở về thành phố được, cho nên cũng không ngại kéo người khác xuống cùng đâu."

Đời trước, rốt cuộc cô ngu ngốc cỡ nào mới có thể xem ba người họ là bạn tốt chứ?

Người nhà gửi đồ ăn ngon đến, cô thậm chí không ăn mà đưa cho bọn họ để lấy lòng.

Kết quả một người muốn hại cô, hai người khác thậm chí không thèm hỏi cô một câu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Nói xong, cô vung bím tóc, ôm chậu rửa mặt vào nhà kho.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin