Chương 49

Vốn tưởng rằng một mất một còn, có thể ép ra bản lĩnh thật của cô, hoặc là xem trên người cô có giấu súng không.

Kết quả, cô bị đuổi đến mức gào khóc thảm thiết, ngoài cơ thể hơi nhanh nhẹn, phản ứng hơi nhanh, bật nhảy cao lên cây giống như con thỏ.

Thật sự không phát hiện chỗ khác thường trên người cô.

Cũng không biết là kẻ địch bên kia càng ngày càng sa sút, hay là bản thân đặc vụ nhỏ vô dụng.

***

Ninh Viện bị mùi thơm của thịt nướng làm tỉnh lại.

Cô thở ra một hơi ngồi dậy, mơ màng lẩm bẩm: “Thịt... Nhà ai đang nướng thịt ...”

Cô mở mắt ra, đã nhìn thấy một miếng sườn heo đang nướng trên đống lửa, còn có giò heo, tản ra mùi thơm khét.

Thậm chí còn có mùi thơm của thì là và hạt tiêu, cô lập tức cảm thấy bụng mình bắt đầu không tự chủ mà kêu.

“Cô tỉnh rồi?” Một giọng nam lạnh lùng thu hút bỗng vang lên.

Lúc này Ninh Viện mới thấy rõ bên đống lửa ngoài thịt heo thơm ngát, còn có một bóng người thon dài yên lặng ngồi đó.

Cô hoàn toàn tỉnh táo rồi, vừa rồi mình đã ngất xỉu sao?!

“Ăn chút đi, cô bị tụt huyết áp nhẹ.” Vinh Chiêu Nam bỗng đưa một xuôi thịt nướng đã chín qua.

Anh mặc một bộ áo ba lỗ công nhân màu trắng, mỏng dính, quần lính xanh sẫm rộng thùng thình bao bọc chân dài, càng làm nổi eo thon vai rộng.

Cả người giống như một bạch dương thanh tú lạnh lùng.

Nhưng cô biết anh là một con dao, lúc đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm cô, thậm chí khiến cô nhớ tới họng súng đen ngòm.

Ninh Viện rũ mắt tránh ánh mắt của anh, nhận lấy thịt nướng mà anh đưa tới, ho nhẹ: “Cảm ơn, tôi bị huyết áp thấp và tụt huyết áp nhẹ.”

Nhưng vừa cúi đầu, cô nhìn thấy áo ngoài màu xanh quân đội đã giặt đến mức phai trắng đắp trên người mình, trên áo khoác đó còn có vết máu loang lổ.

Ninh Viện giật mình, đây là máu của những con heo rừng đó đúng không?

“Mấy con heo rừng này, đủ để ăn rất lâu, nhưng mà khó giữ.” Vinh Chiêu Nam cầm bình nước quân dụng uống một hớp, khoan thai nói.

Anh vừa cử động, ánh lửa như đang chiếu rõ vân da của anh, bả vai lấp đầy sức bật và trên cánh tay mạ một lớp màu vàng lưu động.

Đừng nói chi gương mặt với đường nét sắc bén của anh có một vẻ đẹp lạnh lùng nguy hiểm trong ánh lửa.

Khiến cô cũng không dám nhìn thẳng.

A di đà phật, lúc này ham mê nam sắc, không thể được đâu!

Chuyên chú ăn thịt!

“Vậy không sao cả... Tôi biết hun thịt khô!” Ninh Viện lập tức cúi đầu ăn thịt nướng, đồng thời nghiêm túc nói.

Thịt heo rừng nướng này rất tuyệt, hương vị rất ngon, sườn heo non này thật sự là béo mà không ngán, vào miệng khét thơm chảy mỡ, còn có giò heo da giòn thịt mềm.

Khoảng thời gian này họ cũng không thiếu thịt nữa, nói không chừng còn có thể nghĩ cách cầm đi bán.

“Vậy cũng được.” Vinh Chiêu Nam ung dung nói.

Nhưng một giây sau, anh bỗng nhiên chuyển chủ đề: “Tại sao cô lại theo dõi tôi?”

Ninh Viện dừng ăn thịt, nhìn anh, đảo con mắt: “Tôi không có...”

“Tôi muốn nghe lời nói thật.” Vinh Chiêu Nam ngước mắt lên, lạnh nhạt nói: “Con người tôi, ghét nhất người khác lừa gạt tôi.”

Nói xong, anh xoay cổ tay, dao vốn dĩ dùng để cắt thịt dứt khoát lưu loát cắm vào một miếng thịt lớn, cắt xuống một miếng thịt.

Chóp mũi của cô toát ra chút mồ hôi lạnh, đột nhiên cảm thấy thịt trong miệng không còn ngon nữa.

Rõ ràng anh cũng không nói lời uy hϊếp, giọng điệu dịu dàng.

Nhưng cô... sau lưng hơi ớn lạnh, thật sự giống như cô không thành thật thì sẽ trở thành miếng thịt bị cắt xuống đó.