Chương 47

Đi gần nửa tiếng, nhưng vẫn không thấy ánh lửa trong thôn.

Cuối cùng cô không nhịn được đỏ mắt, lau nước mắt, dùng sức nắm chặt cành cây chậm rãi tiếp tục dò đường.

Cô khó khăn lắm mới sống lại, tuyệt đối đừng bỏ mạng ở nơi này! Phải tìm được nơi người trong thôn thường đi đốn củi!

Nhưng lần này mới đi được mấy bước, cô đột nhiên cảm nhận được cây gậy của mình đυ.ng phải thứ gì đó mềm mềm.

Sau đó thứ kia lập tức phát ra tiếng kêu kỳ lạ: “Éc éc...”

Tiếp đó, bỗng nhiên có một bóng đen lớn chợt đứng lên phát ra tiếng “hừ hừ” xông về phía cô.

Nhờ ánh trăng, Ninh Viện chợt trợn to mắt, thấy rõ một con heo rừng với răng nanh hung dữ ở phía trước không xa đang nhe răng về phía cô!

Con heo rừng đó nhìn vô cùng to lớn, cũng khoảng một hai trăm cân, đang tức giận phì phò hung tợn nhìn cô.

Mà vừa rồi thứ cô không cẩn thận đυ.ng gậy vào là mấy con heo rừng con!

Đáng chết! Con ngươi của cô co rụt lại.

Gấu đen cũng không hiếu chiến tàn bạo như heo rừng, còn vô cùng khỏe, bị nó đυ.ng, cắn, xương gãy rồi, người cũng phải mất mạng!

Mấu chốt là không chỉ một con heo, đây là một ổ, còn có bốn năm con heo rừng lớn mắt lộ ra tia tàn ác, răng nanh bén nhọn!

Bắp chân Ninh Viện đều nhũn ra, cô từ từ lui về phía sau.

Nhìn con mắt phát ra ánh sáng xanh trong đêm của heo rừng dẫn đầu nhìn chằm chằm mình, hơn nữa cúi đầu, cô theo bản năng cũng biết heo rừng muốn xông về phía cô!

Khoảnh khắc heo rừng chợt xông đến, cô hét lên một tiếng, xoay người liều mạng chạy lên núi!

May mày cô còn nhớ khi heo rừng đuổi theo con người, không được chạy xuống núi, vừa không chạy thoát khỏi heo rừng, vừa dễ dàng hoảng sợ chạy lung tung mà té chết!

Cả đường Ninh Viện nghe tiếng gào của thú hoang và tiếng đυ.ng gãy cây cối ở phía sau, liều mạng chạy suốt một đường.

Làm sao đây, làm sao đây?

Gió đêm gào thét bên tai, cô chạy đến mức tim sắp nhảy ra ngoài rồi, phổi đều đau.

Adrenalin bài tiết cực nhanh, cô chợt nhớ ra. Đúng rồi, lên cây, cô phải treo lên cái cây mà con heo rừng đó không thể đυ.ng gãy!

Cô lao tới cây lớn có thân cây thô to, không dám quay đầu, dùng cả tay lẫn chân mà leo lên.

Khi cô túm lấy cành cây thấp nhất, co chân treo mình lên, thân cây đung đưa mãnh liệt.

Một con heo rừng hung hãn đánh tới.

“Á!” Cô thét chói tai liều mạng leo lên trên, dùng sức co người.

Lũ thú hoang tức giận vẫn điên cuồng đυ.ng cây, Ninh Viện thiếu chút nữa bị ngã xuống, cô dùng hết sức ôm chặt thân cây.

Cô sẽ không chết ở đây đâu!

Một giây sau...

“Vυ"t! Vυ"t! Vυ"t!” Mấy tiếng sắc bén, không biết thứ gì phá không khí lao tới.

Cô đột nhiên cảm nhận được sức heo rừng đυ.ng cây nhỏ đi rồi, cô theo bản năng cúi đầu, đã nhìn thấy sau lưng mấy con heo rừng có mấy mũi tên cắm sâu.

Trong không khí có thêm mùi máu tanh nồng nặc.

Các thú hoang bị thương càng tức giận, chúng cúi đầu, giơ răng nanh nhọn hoắt lao tới bóng người cao gầy bắn mũi tên đó, giống như từng viên đạn.

Bóng đen cầm dao cao gầy không né tránh, anh vừa cong người, dứt khoát kéo cung trên người, sau đó trở tay, đôi tay lấy hai con dao ra.

Lưỡi dao lóe sáng, anh lao vào trong đám thú hoang giống như mũi tên mạnh mẽ.

Bóng dáng lãnh lùng giơ tay chém xuống, máu và tiếng gầm gừ của thú hoang hòa vào nhau.

Ninh Viện trợn mắt há mồm nhìn dưới cây.

Tung hoành trong đám thú hoang, người đàn ông nhanh nhẹn tàn nhẫn, giống thợ săn cấp cao hơn là thú hoang chân chính.