Chương 46

Một luồng gió lạnh bỗng nhiên thổi tới trên mặt cô.

Ninh Viện giật mình, nhất thời cả người đều tỉnh táo lại.

Cô chợt quay đầu, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh không có ai nữa, nhưng mượn ánh trăng nhìn thấy cửa sổ bên cạnh đang yên lặng đóng lại.

Một bóng người cao gầy nhảy qua cửa sổ giấy, không phải Vinh Chiêu Nam thì là ai!

Ninh Viện căng thẳng nín thở, chờ thấy anh đóng cửa sổ lại, lại rút ra một cây dây kẽm nhỏ dài từ trong khe hở cửa sổ, chốt cửa sổ đã được chốt lại từ bên trong.

Hóa ra, anh không đi cửa chính, đi cửa sổ, hơn nữa còn có thể khiến người ta thấy giống như cửa sổ đóng lại từ bên trong.

Đáy lòng cô hơi lạnh lẽo, nếu như người này là trộm hoặc là sát thủ, thậm chí không để lại đầu mối, không ai bắt được anh đúng không?

Cô lặng lẽ quan sát phương hướng rời đi của anh từ trong khẽ hở của cửa sổ, cô xuống giường đứng dậy mặc quần áo, vội vàng khóa kỹ cửa đi theo ra ngoài.

Cũng may Vinh Chiêu Nam không đi xa, cô biết anh là một người rất cảnh giác, cũng không dám đến gần anh, chỉ từ xa đi theo bóng người cao gầy lặng lẽ đó.

Nhưng bóng dáng của đối phương nhanh nhẹn, giữa đường mòn núi rừng như đi vào chỗ không người, cô chỉ có thể liều mạng theo sát, mới miễn cưỡng không mất dấu.

Đi theo khoảng một tiếng, Vinh Chiêu Nam bỗng nhiên đứng lại, quay đầu lạnh lùng liếc về phương hướng của cô.

Ninh Viện sợ hãi giật mình, vội vàng ngồi xổm xuống.

Chờ đến khi cô đứng dậy, lại phát hiện. Đệt, anh biến mất rồi?!

Cô ngây người, bình thường cô cũng không dám một mình lên núi vào ban đêm, bây giờ phải làm sao đây?

Xung quanh yên tĩnh, dưới ánh trăng mông lung, lạnh lẽo u ám âm u, chỉ có tiếng côn trùng kêu và chim đêm, còn có tiếng kêu quái lại không biết của con thú nào.

Cô lập tức hoảng hốt, nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy bóng dáng của anh đâu.

Cô lạc mất anh rồi!

Lúc này Ninh Viện mới bắt đầu nhận ra cô đã làm chuyện ngu xuẩn gì. Một thanh niên trí thức chưa từng lên núi vào ban đêm như cô đi theo người ta, để mình đi lạc trong núi Đại Thanh vào đêm rồi!

Thật sự là làm việc không suy nghĩ!

Sợ hãi khiến cô không nhịn được nhỏ giọng gọi: “Vinh Chiêu Nam... Vinh Chiêu Nam...”

Nhưng chỉ có ban đêm yên tĩnh và tiếng gào kỳ lạ của thú hoang gì đáp lại cô.

Không được, phải xuống núi! Bây giờ là những năm bảy mươi, hoàn cảnh sinh thái tốt, cô nhớ người già trong thôn nói trên núi Đại Thanh ngoài rắn, còn có gấu, thậm chí có chó sói!

Ninh Viện vô cùng lo lắng mà vội vàng quay đầu đi về.

Nhưng đi được mười mấy phút, cô phát hiện có vẻ mình thật sự lạc đường rồi!

Vành mắt của cô đã đỏ lên, vô cùng hốt hoảng, cô dùng sức bóp đùi mình, ép mình bình tĩnh lại.

Không được, không được khóc, không được sợ!

Nếu hoảng sợ chạy lung tung khắp nơi sẽ dễ dàng bị thương, mất sức, lỡ như lăn xuống hang động vách núi nào hoặc là động đến thú hoang thì toang!

Cô hít thở sâu mấy cái, cố gắng nhớ lại trước đây ban ngày lên núi đốn củi đã xuống núi thế nào, thôn ở vị trí nào trong núi, từ từ lần mò xuống núi.

Bầu trời bị rừng cây che rồi, không nhìn thấy thất tinh bắc đẩu, nhưng thân cây mọc rêu đa phần ở phía Bắc.

Thôn ở phía nam núi Đại Thanh.

Dựa theo một chút kiến thức phân biệt phương hướng học được trước đây, Ninh Viện vuốt ve thân cây, lại nhặt nhánh cây làm gậy leo núi.

Cô cẩn thận lảo đảo đi ra ngoài, âm thầm cầu nguyện nhất định đừng gặp phải rắn và thú hoang.