Chương 43

“Ờ thì... Cơm tối hôm nay chúng ta mỗi người nửa con cá, ăn tạm vậy.” Ninh Viện hơi do dự, vẫn nhịn đâu cắt nửa con cá đựng vào bát đưa cho anh.

Vốn dĩ khẩn phần lương thực của mọi người cũng không nhiều, cô mới đi lén lút câu cá.

Vinh Chiêu Nam lại không nhận cá, lạnh nhạt nói: “Tôi không đói, cô ăn đi.”

Nói xong, anh xoay người đi vào nhà.

Cô sửng sốt, cầm bát đuổi theo: “Anh cũng làm việc một ngày, sao có thể không đói chứ?!”

Nói xong cô đặt bát lên bàn: “Không cần nhường tôi, đã nói rồi, chúng ta làm vợ chồng giả hai năm, anh giúp đỡ tôi, tôi giúp đỡ anh, cùng vượt qua khó khăn, mới là bạn hợp tác.”

Vinh Chiêu Nam nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, lại liếc nhìn cá trong bát, ánh mắt lạnh lùng thoáng qua vệt sáng khó mà diễn tả bằng lời.

Bạn hợp tác sao... Trông lại giống như cô đang nuôi anh.

Anh ngồi xuống, ung dung thong thả ăn cá.

Bóng đêm sâu lắng.

Ninh Viện lại đọc sách nửa đêm, chờ đến khi anh ngủ rồi, cô mới vừa buồn ngủ vừa đói mà bò lên giường.

Vất vả bôn ba một ngày, nửa đêm cô lại bị cơn đói ùng ục đánh thức.

“Chết đói mất...” Cô sờ bụng, mơ màng ngồi dậy, quyết định đi uống nước lấp bụng.

Nhưng vừa xuống giường, cô cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Cô chợt nghiêng đầu, thì phát hiện trên chiếc giường bên cạnh đã trống rỗng!

Vinh Chiêu Nam biến mất rồi?!

Cô vừa nghĩ đến việc người đàn ông này lặng yên đi qua người cô, cô lại không hề phản ứng. Cô giật mình, lập tức tỉnh táo lại.

Căn nhà nhỏ ở chuồng bò không lớn, Ninh Viện liếc cái là có thể nhìn thấy trong phòng không có ai.

Cô suy nghĩ, hơi bất an xỏ giày, cẩn thận đi ngoài nhà.

“Bác sĩ Vinh... Vinh Chiêu Nam?” Cô ra ngoài nhỏ giọng kêu.

Bên ngoài tối om, chỉ có ánh trăng mờ tối treo trên trời, cô tìm một vòng.

Trong nhà vệ sinh không có ai, chuồng bò cũng không có ai, cửa vẫn khóa trái không giống có người đi ra ngoài, cũng không biết anh đi ra từ chỗ nào.

Xung quanh đen kịt, Ninh Viện hơi sợ hãi, vội vàng về nhà khóa kỹ cửa, dứt khoát lấy hộp bánh quy ra, không yên lòng nhét một miếng bánh quy vào miệng.

Kỳ quái, Vinh Chiêu Nam có thể đi đâu chứ?

Một phần tử cải tạo như anh, bình thường trừ khi ra đồng làm việc, hoặc là quét dọn ở chuồng bò, nuôi bò, nếu không thì là buổi tối phải đi tập trung học tập.

Mấy ngày nay là bởi vì “kết hôn” với cô, bí thư thôn khoan hồng bảo anh không cần học tập và viết kiểm điểm.

Nhưng nửa đêm anh lại biến mất, đi làm gì rồi chứ? Bình thường anh cũng như vậy sao?

Ninh Viện ngồi ở mép giường, suy nghĩ vơ vẫn, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ rồi.

Cho đến khi...

“Ninh Viện, Ninh Viện, dậy đi...” Giọng nói lạnh lùng hơi khàn của người đàn ông vang lên.

Cô giật mình, chợt ngồi bật dậy.

Là Vinh Chiêu Nam, anh về rồi!

Sau đó, cô đối diện với đôi mắt lạnh lùng thon dài, anh đang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu xa.

Mũi nhỏ tròn của cô vừa hay “cọ” trên chóp mũi cao cao của anh, môi gần như sát đến bên môi anh.

“Áaa...” Cô vô thức đẩy anh ra, cả người co rúc về sau.

Nhưng cô đã quên cô ngủ ở phía ngoài, một giây sau, cô đã phát hiện mông của mình chạm vào không khí, sau đó ngã lộn ngược xuống dưới giường.

Vinh Chiêu Nam lanh tay lẹ mắt, lập tức túm cổ tay của cô kéo lại: “Cẩn thận.”

Lúc này cô mới tránh được số phận sáng sớm đã ngã sấp mặt, nhưng, cũng trực tiếp bị anh kéo vào trong lòng rồi.

Khuôn ngực rộng của người đàn ông đã dán lên mặt của cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được bắp thịt nhấp nhô của anh, cảm giác ấm áp trên mặt khiến cô thoáng cái căng đỏ mặt.