Chương 39

Kết quả ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy nửa người trên xinh đẹp đường nét rõ ràng của anh.

Cô lập tức đỏ mặt: “Anh lại không mặc quần áo, đi quần áo vào đi!”

Vinh Chiêu Nam thấy cô đỏ mặt mất tự nhiên, cười nhẹ một tiếng, xoay người về nhà: “À, nhưng mà tôi đã mặc quần rồi.”

Một mình anh ở đây đã mấy năm, trời quá nóng, anh quả thật không quen việc tắm xong vẫn phải mặc áo.

Đặc vụ nhỏ thấy cơ thể của đàn ông đã xấu hổ, thế thì thực hiện nhiệm vụ thế nào chứ?

Ninh Viện không nhịn được vỗ mặt mình, vội vàng đứng dậy vào bếp nhìn cháo lươn.

Cô là “bà cụ” đã sống mấy chục năm, sao lại thật sự giống như cô gái nhỏ, nhìn thấy thằng nhóc để trần nửa người trên đã đỏ mặt.

Cô vừa quay người vào bếp, lại đột nhiên phát hiện một bóng đen đang bưng nồi cháo lươn của cô xoay người chạy về phía đường mòn đằng sau!

“Đứng lại! Mày bỏ đồ của tao xuống, có người trộm đồ!” Ninh Viện sợ hết hồn, sốt sắng, lập tức đuổi theo.

Đó là cơm tối của cô và Vinh Chiêu Nam!

Trời tối đen, bóng đen đó thấy cô đuổi theo, bỗng nhiên đứng lại, cầm thứ gì đó hung hăng đập về phía đầu cô.

...

Ninh Viện thấy vậy, muốn né tránh, nhưng mà không kịp.

Cô chỉ có thể nhắm chặt mắt, giơ tay lên theo bản năng che đầu, nhưng một giây sau...

“Vυ"t!” Một tiếng, tiếng gió sắc bén quét qua.

Một bóng người cao gầy mảnh khảnh bỗng nhiên kéo lấy cô, kéo cô vào trong lòng, thuận thế hất đồ bị ném tới đi.

Ninh Viện ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn người đàn ông bảo vệ mình trong lòng.

Vinh Chiêu Nam cúi đầu: “Cô có sao không?”

Cô vội vàng lắc đầu, theo bản năng lui ra khỏi lòng anh: “Không sao!”

Nhưng mà một giây sau, vật kia thoáng cái đập sang một bên, nhất thời toát ra một mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.

“Ọe!” Ninh Viện vô thức bịt mũi, suýt thì nôn ra, vừa tức vừa giận.

Vậy mà là phân!

“Đồ thất đức, trộm đồ của tôi thì thôi, lại dám dùng phân ném tôi!” Ninh Viện căm tức giậm chân, co chân đuổi theo.

Quả thực quá độc ác, quá tởm rồi!

Nếu như bọc phân đó ném trúng đầu cô, cô thật sự sẽ gặp ác mộng ba ngày, không muốn ăn gì nữa.

Động tác của anh nhanh hơn cô, vυ"t ra ngoài như mũi tên rời cung, nhanh chóng vọt đến trước bóng đen đó.

Anh nhấc chân đạp lưng đối phương, nhưng mà khoảnh khắc đạp vào đối phương, anh đã dừng lại.

Đối phương bị gió mạnh quét qua, lảo đảo ngã ngồi dưới đất, nồi cũng đổ xuống đất, vung một nửa ra ngoài

Kẻ trộm ngã rồi, cũng không sợ phỏng tay, cuống quít đưa tay bốc cháo bẩn vương vãi trên đất bỏ vào trong nồi: “Cháo của tôi!”

Ninh Viện cũng thở hổn hể lao đến trước mặt tên trộm, tức giận đưa tay túm cổ áo của đối phương: “Đây là cháo của tôi!”

Nhưng vừa kéo, cô đã sửng sốt.

Nhờ ánh trăng, cô nhìn thấy rõ ràng người mình túm là một bà cụ tóc hoa râm, xấu xí gầy nhom.

Đối phương đang hung ác trợn mắt nhìn cô, đưa tay túm chặt nồi cháo: “Của tôi, nồi cháo này là của tôi, đưa nó cho tôi!”

Bà cụ đó gầy đến mức chỉ còn lại một bộ xương, cũng không biết từ đâu có sức lớn như vậy, vừa cướp cháo, vừa muốn đưa tay cào mặt cô.

“Được rồi, bà Hạ, bà đừng quá đáng!” Vinh Chiêu Nam lập tức bấu chặt tay bà.

Nếu không móng tay của bà sẽ cào rách mắt cô.

Ninh Viện căm tức vô cùng, giơ tay lên “chát” một cái đẩy tay bà cụ ra, đoạt lấy nồi: “Buông tay, đây là cháo mà tôi nấu, nồi của tôi, cá của tôi!”

Thật sự là không chỗ nói phải trái, bà già xấu xí này cầm phân ném cô, trộm cháo của cô, còn muốn cào mắt cô!

Nhóm dịch: Nhà YooAhin