Chương 36

Lúc đến cửa thôn, Ninh Viện ngó trái ngó phải không thấy ai, bỗng đưa rượu cho anh ấy: "Anh Hoa Tử, cái này tặng anh và ông bí thư."

Hoa Tử lập tức kinh ngạc chối từ: "Không phải đây là rượu cô dùng cho việc kết hôn à? Không được đâu!"

Một chai rượu gạo Tống Hà mất khoảng hai tệ năm hào, cũng không phải loại rượu chỉ mấy hào cực rẻ trong hợp tác xã mua bán của đại đội.

Ninh Viện cười híp mắt: "Đúng vậy, tôi kết hôn nên mời rượu những người từng giúp tôi, không trái với quy định đâu, tôi đi nhé."

Nói rồi cô dúi chai rượu vào lòng anh ấy, xách mấy đồ đạc còn lại nhảy xuống máy kéo rồi chạy.

Tuy cô có nói vài lời dụ dỗ ông bí thư chi bộ giúp mình.

Nhưng ông bí thư là người tốt, không thì ông ấy sẽ không đồng tình với cô, bảo anh Hoa Tử đi lên huyện đăng ký kết hôn giúp cô.

"Khoan đã... Ôi trời..." Hoa Tử vẫn còn bật máy kéo, chỉ đành nhanh chóng nhét chai rượu vào thùng xe, không để người khác thấy rồi nói này nói nọ.

Anh ấy lái máy kéo trở về văn phòng đội sản xuất của thôn trước.

"Bố ơi, bố nhìn này..." Hoa Tử nói chuyện này cho ông bí thư chi bộ biết.

Anh ấy sợ nhận quà sẽ trái với quy định.

Ông bí thư chi bộ rít một ngụm thuốc, nhìn chai rượu gạo Tống Hà kia, khẽ gật đầu.

"Hôm qua cô gái này còn tặng kẹo mừng, mấy đứa nhỏ trong nhà vui hết biết, là một người biết ơn. Con nhận đi, không coi là trái với quy định đâu, rượu mừng thôi mà."

Anh ấy vui mừng: "Dạ vâng, để đêm nay con bảo Mãn Hoa rang một đĩa đậu phộng và cá khô."

Thời buổi này đồ nhắm rượu cũng chỉ có đậu phộng rang và cá khô là rẻ.

Ông ấy thư suy nghĩ: "Đúng rồi, nói với Mãn Hoa, mấy hôm nay coi như cho thanh niên trí thức Ninh nghỉ phép kết hôn, không trừ điểm công."

Mãn Hoa là thành viên ghi điểm công của đội, cũng là vợ của Hoa Tử, là thanh niên trí thức hàng ba gả cho nhà bí thư chi bộ.

Hoa Tử gật đầu: "Dạ vâng."

Ninh Viện cầm hộp giày và phích nước đi một mạch về phía chuồng bò.

Dưới ánh mặt trời xán lạn của bốn giờ chiều cuối thu, từ rất xa Vinh Chiêu Nam đã thấy một bóng người chậm rãi đến đây.

Hai bím tóc của cô gái đong đưa lên xuống, toàn thân cô trông như đóa cúc non rạng ngời trên gốc cây ở đồng ruộng.

Anh nhìn một lúc, rũ mắt xuống, tiếp tục sửa mái nhà.

Đặc vụ nhỏ vừa hoàn thành nhiệm vụ trên huyện nên mới vui sướиɠ như vậy nhỉ?

Ninh Viện trở về căn nhà nhỏ cạnh chuồng bò, buông đồ đạc xuống, cầm ly tráng men uống ực một phát mới cảm thấy đã khát.

"Lạ thật, hồi nãy không thấy Vinh Chiêu Nam ở chuồng bò, anh ta lại chạy đâu nữa rồi?" Ninh Viện nhìn chung quanh, có chút buồn bực.

Bỗng một giọng nói lạnh lẽo vọng từ nóc nhà xuống: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Cô hú vía, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện có một người trên xà nhà.

"Anh làm gì trên đó vậy? Hù chết tôi rồi." Cô không khỏi khϊếp sợ.

Anh tùy tiện chống tay rồi lộn ngược một cú xinh đẹp ra sau, rơi xuống cạnh cô.

Ninh Viện không khỏi trợn to mắt, vỗ tay: "Hay quá, trước kia anh từng học thể thao à?"

Vinh Chiêu Nam: "Cái này không phải thể thao."

Cô bừng bừng hứng thú: "Ôi, vậy trước kia anh từng học xiếc? Thế có phải anh cũng biết đi cà kheo với nhấc chén không?"

Rất khó tưởng tượng một nhân vật lợi hại trong tương lai như vậy mà lúc nhỏ từng học xiếc.

Anh giật giật khóe môi, lạnh lùng nhìn cô: "..."

Đặc vụ nhỏ này không biết thật hay đang giả ngu vậy?

Bộ cô không điều tra bối cảnh của anh trước khi tiếp cận anh à?

Nhóm dịch: Nhà YooAhin