Chương 35

Văn phòng đăng ký kết hôn cách tòa nhà bách hoá không xa, cũng chỉ mất mười phút đi đường.

Hoa Tử gật đầu: "Được, vậy lát nữa tôi đứng ngoài cửa tòa nhà bách hoá đợi cô."

Anh ấy lại khởi động máy kéo chạy "xình xịch" rời đi.

Ninh Viện đi một mạch đến tòa nhà bách hoá, mọi người trên phố không phải ăn mặc quân phục thì là đồng phục công nhân màu xanh hoặc là sơ mi trắng.

Giản dị tự nhiên.

Kiến trúc hoành tráng nhất trên huyện chính là tòa nhà bách hoá ba tầng, tháng trước vừa được trang hoàng khai trương, ban đầu gọi là bộ phận bán lẻ của công ty tòa nhà bách hoá.

Lúc khai trương, hàng người xếp hàng rất dài, hôm nay là thời gian làm việc nhưng vẫn rất đông người ở đây.

Cô nhìn cửa tòa nhà bách hoá náo nhiệt, sờ năm tệ trong túi.

Nếu đã sống lại về lúc còn trẻ, cô phải làm quen với hoàn cảnh lần nữa, lại nghĩ xem sau này nên kiếm tiền thế nào.

Hai bên tòa nhà bách hoá đều là quầy hàng, đặt đủ loại vật dụng hàng ngày, quầy thu ngân ở vị trí trên cùng.

Cô vừa đi đến cửa, chỉ mới đến trước quầy thu ngân xem thử. Một tiếng "vụt" vang lên, một ván kẹp nhỏ kẹp tiền bay vụt qua theo dây thép lướt ngang phía trên trán cô.

Ninh Viện hoảng sợ ngẩng đầu nhìn đủ loại dây thép bên trên, lúc này mới nhớ ra.

Đúng rồi, lúc này mua đồ không cần đến quầy thu ngân trả tiền.

Trên quầy thu ngân có sợi dây thép rất dài nối liền với quầy bán đồ, nếu ai chọn được hàng thì đưa tiền và phiếu cho người bán.

Người bán hàng sẽ kẹp tiền giấy và biên lai được viết sẵn lên ván kẹp nhỏ, sau đó dùng sức đẩy ván kẹp, nó sẽ trượt theo thanh dây thép về phía quầy thu ngân.

Sau khi nhân viên thu ngân nhận lấy, tính xong số tiền, tìm kiếm tiền lẻ rồi kẹp kỹ vào biên lai, đẩy cho chúng trượt lại quầy của người bán.

Cô nhìn những sợi dây nhỏ nhắn kia, lại nhìn bộ dạng nghiêm túc của mấy người bán hàng và nhân viên thu ngân trong tòa nhà bách hoá, không kiềm được khẽ cười.

Ôi, hoài niệm quá đi...

"Cô muốn mua cái gì? Không mua thì đừng trì hoãn người đằng sau." Một người bán hàng cột hai bím tóc với dây buộc hình bướm nhìn cô cứ đứng đó cười ngô nghê thì trợn mắt nhìn cô.

Ninh Viện không giận vì thái độ của cô ấy, cô chỉ cười trừ rồi tránh ra.

Lúc vật chất thiếu thốn, công việc của nhân viên trong công ty bách hoá là một công việc tốt, còn tốt hơn cả nhiều cán bộ trong bộ phận chính phủ.

Vì người bán hàng có rất nhiều cách kiếm được đồ vật mà không có phiếu là không thể mua.

Cô đi dạo khắp tòa nhà bách hoá một vòng, tòa nhà bách hoá trên huyện vẫn như trong trí nhớ, trông thì nhiều đồ nhưng không hề đa dạng.

Sau chính sách mở cửa, phương Nam sẽ giàu lên trước. Trong những năm cuối thập niên tám mươi sẽ dần dần không còn phiếu vải, phiếu gạo, tem, phiếu thịt hay khoán công nghiệp gì nữa.

Có điều lúc này vẫn là thời đại kinh tế được quy hoạch, các loại phiếu còn khó kiếm hơn tiền.

Cũng may cô có vài loại phiếu thịt phiếu vải mà cô tự tích góp được, chưa ngu đến mức cống nạp hết chúng cho Đường Trân Trân.

Một tiếng sau, Ninh Viện cầm một chai rượu gạo Tống Hà, một hộp giày và một phích nước nóng bước ra.

Từ đằng xa cô đã thấy máy kéo chở thuốc trừ sâu của Hoa Tử, cô xách đồ vội vàng chạy đến, cười nói: "Anh Hoa Tử, chúng ta về thôi."

Hoa Tử cười nói: "Được, đi thôi."

Đi ngang qua hàng bán thịt, cô còn nhảy xuống xe đi vào mua nửa ký.

Máy kéo lại chạy "xình xịch" ra khỏi huyện, chạy về phía thôn.

Hai người kéo thuốc trừ sâu trở về thôn đã là buổi chiều.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin