Chương 30

Anh nhìn dáng vẻ ăn cơm nho nhã của cô, ngẫm nghĩ.

Tay nghề của đặc vụ nhỏ không tệ, để cô vào ở, ngược lại có vài lợi ích ngoài định mức.

Sau đó, giữa hai người rời vào khoảng lặng, ai ăn cơm của người đó.

Ninh Viện hơi không chịu nổi sự yên lặng khó xử này, ho nhẹ một tiếng, tìm đề tài: “Tại... Tại sao anh lại trúng loại thuốc đó?”

Anh không giống người sẽ tùy tiện trúng thuốc.

Vinh Chiêu Nam vừa lựa xương cá, vừa lạnh nhạt nói: “Không phải tối qua mừng thu hoạch vụ thu kết thúc sao? Có Vệ Binh Đỏ đưa rượu và bánh bao tới, nói là chia sẻ vinh dự của tập thể, còn nhìn tôi ăn.”

Ninh Viện sửng sốt.

Những Vệ Binh Đỏ đó là người phụ trách kiểm tra việc cải tạo tư tưởng và tình huống học tập của những nhân viên bị điều đến cải tạo này.

Cho nên, anh không thể từ chối...

“Lỡ như họ đưa đồ có thuốc chuột, anh cũng phải ăn sao?” Tâm trạng của Ninh Viện rất phức tạp.

Khóe môi của Vinh Chiêu Nam cong lên một độ cong lạnh lẽo: “Họ không dám.”

Ánh mắt u ám sau tròng kính của anh khiến cô không tự chủ mà run lên: “...”

Không dám sao? Không phải vẫn có người dám đến đưa rượu và bánh bao ngấm thuốc khiến trâu ngựa phát tình sao...

Cô chuyển tầm nhìn không hỏi nhiều nữa, tiếp tục ăn tôm nướng, cá nướng và cháo khoai lang của mình.

Không biết tại sao, cô vô thức cảm thấy nhất định anh sẽ không tha cho người dám hãm hại anh.

Thôi, ăn cá đừng nói chuyện, tránh bị hóc xương!

Có một số việc không nên để người bình thường như cô biết.

***

Tối nay ăn một bữa cơm, bụng cũng đã no tám mươi chín mươi phần trăm, Ninh Viện rất thỏa mãn bỏ hộp cơm xuống.

Bây giờ không đủ lương thực, trước đây ở điểm thanh niên trí thức, Đường Trân Trân luôn ăn nhiều chiếm nhiều, mấy nữ thanh niên trí thức còn lại có thể ăn no bảy mươi phần trăm đã không tệ rồi.

Vinh Chiêu Nam thấy cô xoay người muốn đi, nhướng mày: “Chờ đã, cô không dọn bát đũa gáo nồi ở đây sao?”

Ninh Viện nhìn về phía Vinh Chiêu Nam, cười nói: "Tôi nấu cơm, anh rửa chén cọ nồi, đây là sự phân công lao động cách mạng cá biệt. Đồng chí Vinh Chiêu Nam, nơi này giao cho anh nhé."

Nói xong, cô vẫy tay một cái, xoay người rồi đi thẳng vào căn phòng nhỏ bên cạnh chuồng bò.

Cô thực sự muốn thu mua đại lão Vinh, nhưng không phải để trở thành người hầu của anh, bởi cô chưa thấy một người thành đạt nào cảm kích người hầu trong gia đình mình cả.

Trong kiếp trước, cô suýt biến mình thành người mẹ thứ hai của chồng, phục vụ chồng chu đáo từng việc, nhưng kết quả thì sao?

Có tên đàn ông nào muốn ngủ với mẹ già hay với người hầu của mình không?

Vợ trở thành mẹ, đó còn chẳng phải bị lãnh cảm hay sao?

Ở đời này, cô phải thay đổi cách sống, cứ bắt đầu từ đại lão Vinh "hổ xuống đồng bằng" trước mắt đi.

Họ không phải là vợ chồng thực sự, nhưng hiện giờ họ phải đồng tâm hiệp lực, ai cũng phải ra sức để xây dựng "tổ ấm" chuồng bò này!

Vinh Chiêu Nam nhìn ánh mắt cô chứa ý cười xảo quyệt rồi phủi mông đi mất, anh cười khẩy một tiếng.

Ha, cô đặc vụ nhỏ này hơi lười rồi đấy, chẳng phải cô nên hỏi han ân cần, tận dụng cơ hội tiếp cận và thu thập thông tin tình báo sao?

Dù nghĩ như vậy, anh vẫn đứng dậy dọn dẹp chén đũa.

***

Cuối thu ở nông thôn Đông Nam không quá lạnh, nguồn nước cũng không thiếu.

Sau khi ăn xong, Ninh Viện đun sôi nước, đi ra ngoài nhà tắm, tắm rửa gội đầu.

Chuồng bò không có nhà tắm, Vinh Chiêu Nam tự xây một cái nhà tắm đơn giản cho mình, chỉ dành cho mình anh sử dụng, anh làm còn sạch sẽ hơn cả nhà tắm chung của các thanh niên trí thức.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin