Chương 3

“Báo lên công xã đi, để bên đó cử người xuống bắt tội phạm cưỡиɠ ɠiαи!”

“Xông vào, cứu thanh niên trí thức Ninh quan trọng hơn!”

………..

Khoé mắt của Vinh Chiêu Nam sau gọng kính khẽ co giật, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, đột nhiên nhìn về phía Ninh Viện: “Cô đã nghĩ kĩ chưa?”

Ninh Viện đã bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Nghĩ kĩ rồi, cho tôi một bộ quần áo của anh đi!”

Quần áo của cô đã bị lấy đi hết, đám khốn nạn đó thậm chí còn không để lại qυầи ɭóŧ cho cô, chỉ hận không thể huỷ hoại cô hoàn toàn.

Vinh Chiêu Nam lập tức lấy một bộ quần áo lao động cũ đã giặt đến bạc màu từ trong tủ ra rồi ném cho cô.

Ninh Viện vội vàng mặc vào.

Vinh Chiêu Nam nhìn làn da trắng như tuyết của cô đập vào mắt, mím môi hoảng hốt dời mắt qua chỗ khác.

Một tiếng “Rầm!” vang lên. Cánh cửa bị đá văng một cách thô bạo.

Một đám người từ ngoài cửa lập tức xông vào.

“Tiểu Ninh, đều tại tôi không tốt, hại cô bị phần tử cải tạo này chà đạp! Hu hu hu…”

Một cô gái trẻ với khuôn mặt vuông mặc bộ quần áo lao động màu xanh xám với mái tóc ngang vai vội lao vào.

Cô ta dùng sức kéo cánh tay Ninh Viện, muốn kéo cô ra khỏi ổ chăn.

Ý đồ để mọi người có thể thấy rõ bộ dạng toàn thân loã lồ của Ninh Viện khi bị “chà đạp” ra sao.

Ninh Viện bị cô ta kéo đau hết cả tay: “Đường Trân Trân, cô buông tôi ra, buông ra!”

Bây giờ cô đang mặc đồ của Vinh Chiêu Nam, nhưng bên dưới vẫn trống trơn vì chưa kịp mặc quần!

Nếu bị Đường Trân Trân lôi ra ngoài giữa ánh mắt của đám người này, chắc chắn cô sẽ thật sự trở thành “da^ʍ phụ”!

Làm sao Đường Trân Trân có thể buông tay cho được, cô ta vừa khóc vừa kéo chiếc chăn rách đang che phần thân dưới của cô ra: “Tiểu Ninh, để tôi nhìn xem cô có bị thương ở chỗ nào không, mọi người đều là đồng chí với nhau cả, không cần phải sợ!”

Ninh Viện nhìn bộ mặt đạo đức giả trong trí nhớ, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

Kiếp trước Đường Trân Trân giả vờ làm bạn thân của mình, nhưng cô lại bị người “bạn tốt” này ghen tị rồi hãm hại hết lần này đến lần khác!

Trong mắt Ninh Viện loá lên tia sáng lạnh lẽo, đột nhiên cúi đầu cắn mạnh vào cổ tay của cô ta.

“A!” Đường Trân Trân đau đến mức bật khóc, cô ta giơ tay đẩy Ninh Viện một cách thô bạo.

Ninh Viện vốn đã choáng váng vì bị đánh một gậy sau gáy, hiện tại bị đẩy như vậy thì suýt ngã khỏi giường gỗ.

Vinh Chiêu Nam nhanh tay lẹ mắt bước tới đỡ Ninh Viện, đồng thời giúp cô giữ chiếc chăn bông rách nát suýt tuột ra ngoài kia lại.

Đường Trân Trân nhìn vết thương rướm máu của mình, nhìn sang Ninh Viện đang tựa người vào Vinh Chiêu Nam thì cảm thấy vừa đau vừa khó chịu.

Cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ này dám cắn mình ư!

Cô ta lập tức nhìn về phía thanh niên ban nãy đá văng cửa: “Vương Kiến Hoa, thanh niên trí thức Vương, anh còn đứng ngây ngốc ra đó làm gì!”

Vương Kiến Hoa ngơ ngác nhìn Ninh Viện yếu ớt dựa vào trong ngực của Vinh Chiêu Nam.

Tuy rằng vì cướp chỉ tiêu về thành phố mà hắn ta ra tay đánh ngất Ninh Viện rồi đem cô vào phòng của Vinh Chiêu Nam nhưng nhìn thấy cảnh này trong lòng hắn ta vẫn ghen ghét.

Vương Kiến Hoa giơ cuốc chỉ vào Vinh Chiêu Nam, tức giận quát: “Đồ mặt người dạ thú này dám hãm hại nữ đồng chí của chúng ta, đánh chết hắn đi!”

Ngoại trừ nhóm thanh niên trí thức, còn có rất nhiều thôn dân đi theo hắn ta tới đây.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin