Chương 9

Mẹ của Khương Hồng Bình không hề biết, cô ta đã trọng sinh trở về từ ba mươi năm sau.

Tiểu đoàn trưởng họ Tề ở trong trí nhớ của cô ta đã sớm trở nên mơ hồ.

Dĩ nhiên Khương Hồng Bình biết điều kiện của đối phương rất tốt, cũng là một người đàn ông vô cùng đẹp trai phong độ, nhưng anh ta không phải người phù hợp để kết hôn.

Kiếp trước Khương Hồng Bình không cưỡng lại được cám dỗ, lựa chọn gả cho tiểu đoàn trưởng Tề, trở thành mẹ kế cho cậu con trai bốn tuổi của anh ta.

Sau khi kết hôn, cô ta dẫn con riêng của chồng đi hành quân theo anh ta. Lúc đầu, Khương Hồng Bình cũng muốn trở thành một người mẹ kế tốt, nhưng đứa con riêng thì luôn từ chối cô ta, không chỉ khóc lóc mà còn quăng quật, lăn ra ăn vạ.

Tiểu đoàn trưởng Tề là một quân nhân, vốn dĩ kiệm lời, đối xử với phụ nữ cũng rất lãnh đạm, cơ bản sẽ không chủ động nói chuyện với cô ta.

Cho dù Khương Hồng Bình muốn tới gần đối phương, muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhưng đứa con riêng lại xen vào ngăn cản, cô ta chỉ cần tới gần tiểu đoàn trưởng một chút là thằng bé liền khóc nháo rồi bài xích, đuổi cô ta đi.

Đứa con riêng phòng bị Khương Hồng Bình giống như phòng trộm, tuyệt đối không cho phép cô ta tới gần cha mình, thậm chí buổi tối còn quấn lấy cha đòi ngủ cùng.

Quân nhân ngày nào cũng có nhiệm vụ huấn luyện quan trọng, rất ít thời gian ở nhà nên không quan tâm đến việc nhà, vừa về đến nhà đã bị con trai quấn lấy. Vậy nên từ sau khi kết hôn, cô ta và tiểu đoàn trưởng Tề vẫn luôn chia phòng ngủ riêng, mang tiếng là vợ chồng, nhưng ngay cả tiếp xúc thân thể cũng không có.

Quả thực tiểu đoàn trưởng rất được săn đón, những cô giáo trẻ và y tá xinh đẹp mắt cao hơn đầu lúc nào cũng nhìn chằm chằm anh ta như hổ rình mồi, nói Khương Hồng Bình không xứng với anh ta, mượn sức con riêng, hận không thể bắt tiểu đoàn trưởng Tề ngay lập tức ly hôn với cô ta, để mình có thể thay thế vị trí ấy.

Khi đó trong lòng Khương Hồng Bình rất sốt ruột, cô ta đã nắm được báu vật này, chỉ muốn tìm cách để thoát khỏi đứa con riêng kia.



Mọi người đều nói, có mẹ kế thì cũng có cha dượng, chờ đến khi cô ta sinh cho anh thêm mấy đứa con nữa, thâu tóm luôn cả tâm trí của anh, chẳng lẽ còn không thể đem đứa con riêng ác độc kia chà đạp dưới chân, tuỳ ý tra tấn hay sao?

Thằng nhóc bốn tuổi kia chẳng khác gì ma quỷ, mọi lúc mọi nơi đều nhằm vào cô ta, Khương Hồng Bình hận nó đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bóp chết nó.

Một ngày nọ, cô ta tức giận đến mức không thể kìm chế mồm miệng, liền nói ra “tiểu tâm tư” của mình, lại không may bị tiểu đoàn trưởng Tề nghe thấy.

Những chuyện khác cô ta làm, cũng bị đối phương phát hiện ra.

Lúc trước Lý Nhị Hoa đã cho Khương Hồng Bình một ý tưởng, xui cô ta lấy thứ gì đó hủy hoại thân thể của đứa con riêng ác độc kia, đứa con trai duy nhất bị tàn tật, tự nhiên sẽ cùng cô ta sinh thêm mấy đứa con khỏe mạnh khác. Hơn nữa…… đứa trẻ bốn, năm tuổi chết non cũng là chuyện bình thường.

……

Không lâu sau, hai người liền ly hôn, cô ta bị đuổi về nhà mẹ đẻ, thanh danh cũng mất hết.

Cuộc hôn nhân thứ hai, Khương Hồng Bình gả cho một tên què nghèo hèn, thành thật lương thiện nhưng lại không có tiền đồ, Khương Hồng Bình rất chướng mắt anh ta, trong lòng cực kỳ oán hận.

Nửa đời người, cô ta phải sống một cách thê thảm chật vật, vậy mà Khương Song Linh – người chị họ cô ta căm ghét từ nhỏ - lại là giáo viên tốt nghiệp từ trường đại học Công Nông Binh, được ăn cơm nhà nước, sau đó lại gả cho Tiêu Chấn Xương ở cùng thôn.

Tiêu Chấn Xương xuất thân từ một gia đình nghèo khó, giúp việc cho nhà địa chủ, thời đại này rất không tốt, bị phân biệt đối xử, chịu mọi sự kỳ thị, nhưng Tiêu Chấn Xương lại có tài kinh doanh thiên phú, sau mấy năm ra biển làm ăn buôn bán đã trở thành người giàu nhất thành phố.