Bát của Khương Truyện Phúc là nhiều cơm nhất, Khương Triệt ít nhất, theo như Lý Nhị Hoa nói thì trụ cột của gia đình phải được ăn nhiều nhất.
Tuy nhiên, bát cơm của Khương Ích Dân có chút kỳ lạ, bên trên phủ đầy khoai lang vàng, nhưng phía dưới lại cất giấu một đống cơm trắng.
Khương Song Linh gắp một đũa thịt heo khô cho cậu em trai đang bần thần ăn cơm của mình, Khương Triệt chần chờ một chút, sau đó yên lặng nuốt xuống.
Một miếng thịt heo khô tuy nhỏ nhưng lại rất mặn, phải nhai đi nhai lại thật cẩn thận mới có thể nuốt xuống.
Khương Song Linh cảm thấy nhói lòng, lại gắp cho cậu bé thêm một miếng nữa, Lý Nhị Hoa quăng cho cô một ánh mắt hình viên đạn: “Mỗi người một đũa là đủ rồi, ăn nhiều thịt như thế ai mà nuôi nổi. Ích Dân, Hồng Bình, gắp miếng thịt của mình đi.”
Sau khi Khương Ích Dân ăn xong đống thịt trong bát, nó lại vui vẻ gắp thêm một miếng thật to nữa, Khương Hồng Bình cũng vươn đũa ra.
Khương Song Linh lười để ý đến cô ta, mấy miếng thịt heo khô vừa dai vừa mặn này cô nuốt không trôi, tranh giành một thứ như vậy thật mất mặt.
Khương Truyện Phúc buông chén đũa, nhìn về phía Khương Song Linh, châm một điếu thuốc rồi mở miệng: “Song Linh.”
“Buổi chiều người ta sẽ tới đây, con…… trang điểm xinh đẹp một chút.”
Không đợi Khương Song Linh đáp lại, Lý Nhị Hoa ngồi bên cạnh đã cướp lời: “Cháu gái nhà mình xinh đẹp như vậy, còn trang điểm làm gì nữa, tôi thấy cứ như bây giờ là ổn.”
Trong lòng Lý Nhị Hoa vẫn không muốn đám cưới này diễn ra.
Cơm nước xong xuôi, Khương Song Linh trở lại phòng, Khương Hồng Bình cũng đi theo, hai người các cô ở chung một phòng.
Khương Song Linh ngồi trước gương, Khương Hồng Bình nhanh nhẹn lấy ra mấy bộ quần áo ném tới trước mặt Khương Song Linh.
“Chị, chị thay quần áo đẹp đi.”
Thân hình của hai người không khác nhau là mấy, tuy Khương Song Linh cao hơn một chút, nhưng chị em họ vẫn có thể mặc chung quần áo, có điều hai cô tuyệt đối không bao giờ mặc đồ của đối phương.
Khương Song Linh kinh ngạc nhìn em họ một cái, cười cười, không chút để ý mà từ chối: “Không cần đâu, chị mặc như này cũng được rồi.”
Đống đồ gọi là “quần áo đẹp” được ném tới đều là những bộ quần áo loè loẹt hoa hoè hoa sói, Khương Song Linh nhìn mà cảm thấy cứng họng.
Cô cảm thấy ngạc nhiên bởi vì những bộ quần áo này đều là bảo bối yêu quý của Khương Hồng Bình, sao bây giờ lại hào phóng ném tới trước mặt cô như vậy?
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. (Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)
Thấy cô không cần, Khương Hồng Bình cũng đành từ bỏ, liền thu dọn quần áo của mình lại. Bây giờ cô ta thực sự hi vọng Khương Song Linh có thể xem mắt thành công với tiểu đoàn trưởng Tề, hôn sự này sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sở dĩ Khương Hồng Bình hào phóng lấy quần áo ra như vậy, là bởi vì…… Vài thập niên sau Khương Hồng Bình cũng chướng mắt với đống quần áo loè loẹt này.
Hồi còn trẻ, mắt thẩm mỹ của cô ta quả thực không tốt lắm.
Khương Song Linh mặc kệ cô em họ, chỉ thất thần nhìn mình trong gương.
Cô gái trong gương giống hệt cô năm mười bảy, mười tám tuổi, lông mày thanh tú hơi nhếch lên, đôi mắt trong veo như chứa đựng làn nước mùa thu. Cô yên lặng ngồi đó, phong thái điềm đạm, giống như một cô gái bước ra từ bức tranh.
Không chỉ khuôn mặt cô giống với Khương Song Linh ở thời đại này, mà nước da cũng thế, đều thuộc kiểu người không thể đen, mặc dù khi phơi nắng sẽ hơi rám, nhưng rất nhanh sẽ tróc da và trắng trẻo trở lại.
Làn da trắng nõn của cô cực kỳ tinh tế, không có mụn cũng không có nám, thuộc tuýp da khô.
Khương Song Linh từ nhỏ đã thích ăn cá, bạn học thường trêu ghẹo nói da cô trắng giống hệt như thịt cá.
Mẹ ruột của cô cũng thích ăn cá, nước da của cô được thừa hưởng từ mẹ.