“Ô oa ô ~ mẹ”
“Đào Đào làm sao vậy?” Thấy con gái nhà mình khóc thảm như vậy, Khúc Tiểu Oản lỗ mãng mi nhăn lại, ngồi xổm xuống cúi người đem cô ôm lên.
Đồng thời không quên dùng tay lau lau khóe mắt cho cô bé.
Lại quên rằng trên tay tất cả đều là bùn đất, này một sát, lập tức đem tiểu nhân nhi trắng nõn biến thành cái tiểu hoa miêu.
Khúc Tiểu Oản mí mắt nhảy nhảy, có chút chột dạ mà nhìn sang bên cạnh, đối diện với ánh mắt của mẹ ruột, trên tay lại xoa xoa, càng lau càng bẩn càng lau càng bẩn.
Cuối cùng Khúc Tiểu Oản từ bỏ, làm bộ giống như không thấy được, bắt đầu dò hỏi.
“Tiểu Đào Đào làm sao vậy? Hôm nay không phải cùng bọn Tiểu Lục nhi cùng nhau đi ra ngoài chơi sao?”.
Nói đến cái này, Tiểu Đào Đào càng ủy khuất, nước mắt từng giọt rơi xuống, đem cái trán bị Khúc Lục Nhi dùng tay bới loạn tóc che lại lần nữa vén ra, một bên khụt khịt một liền trề môi nói.
“Bọn họ, bọn họ mắng ta, còn, còn đánh ta, ô ô, Đào Đào không bao giờ theo chân bọn họ cùng nhau chơi.”
Khúc Tiểu Oản ánh mắt vốn đang bình tĩnh lập tức trở nên sắc bén, nhìn về phía bên kia một đám tiểu tử choai choai đang nơm nớp lo sợ.
Khúc Lục Nhi mấy người lập tức đứng thẳng thân mình, vốn đang tưởng tai vạ sắp đến trên người bọn họ, Quốc Khánh đám người cũng không cơ hội giải thích, một đám đứng ở tại chỗ, nơm nớp lo sợ, trên mặt tràn ngập chột dạ.
Không chờ đến Khúc Tiểu Oản đặt câu hỏi.
“Khúc Lục Nhi”
Mấy cái tiểu tử thúi các ngươi có phải hay không tìm chết!”
Vài tiếng la rung trời từ trong đám người truyền đến, mấy cái tiểu nam hài mười mấy hai mươi mấy tuổi vừa đen vừa cao từ trong đám người lao ra, thẳng tắp mà trừng mắt mấy người Khúc Lục Nhi.
Nói liền đem công cụ trong tay ném sang một bên, một đám người liền hướng về phía bọn Khúc Lục Nhi hùng hổ mà đi qua.
Bùm bùm.
Ngươi chạy ta truy, ngươi ngã ta đánh, một hồi truy đuổi trôi qua, vài người vững chắc mà ăn một trận đòn, lúc này mới được thở ra.
“Các ngươi làm gì? Có đến mức này sao? Nhà ngươi hài tử xem như bảo bối, hài tử nhà người khác chính là cỏ rác đúng không.” Cũng có người thân của mấy tiểu tử bị đánh đau lòng bọn hắn, oán trách mà nhìn người nhà họ Khúc.
Đau lòng thì đau lòng, Khúc gia ‘ ngang ngược vô lý ’ cũng không phải lần một lần hai, Khúc gia nhiều người như vậy, bọn họ dù sao cũng không muốn hài tử bị đánh như lúc nãy.