Lận Thanh cười khẽ một chút, đối với việc này một chút cũng không ngoài ý muốn. Nói đến cùng, ở nông thôn điều kiện gian khổ, ăn no mặc ấm cũng đã là rất khó có được, hắn thay đổi cái cách nói.
“Tiểu Đào Đào, ngươi xem, ngươi qua chỗ anh trai nhỏ chơi, ta có phải hay không cũng cho ngươi ăn? Võ nãi nãi có phải hay không thường thường cho chúng ta một ít đồ? Các anh trai của ngươi cũng cho ngươi ăn? Quốc Khánh còn có Thạch Đầu bọn họ có phải hay không có đồ ăn ngon cũng sẻ chia cho ngươi?”
Tiểu Đào Đào có chút rối rắm, nhưng vẫn gật gật đầu.
“Nột, những thứ đó đều gọi là chia sẻ, không nhất định nói là phải chia sẻ cho người ngoài, nhưng là đối với người nhà cùng bằng hữu, có phải hay không đều cần phải chia sẻ?”
“Ngươi xem, bọn họ đối với ngươi tốt như vậy, Tiểu Đào Đào có đồ ăn ngon có phải hay không cũng muốn cho bọn hắn?”
Tiểu Đào Đào lập tức nâng cằm lên, kiêu ngạo mà gật đầu, “Ta ngày hôm qua có trái cây liền phân cho bọn họ.”
“Ta có đồ ăn ngon khẳng định cũng sẽ phân cho bọn họ một ít, ta là bé con cực hào phóng.”
Thời điểm Thị Tử lại đây nhìn đến một màng này, trên mặt cũng tươi cười lên.
“A Hòa, đây là quả hạnh hôm qua hái được từ trên núi, ngươi cùng Tuyên lão sư giữ lại ăn.”
Này một túi nhìn sơ qua cũng khoảng độ bốn năm cân, tính xuống dưới cũng không ít tiền, phải biết rằng, Khúc gia mỗi phòng cũng chỉ để lại một cân, còn lại đều mang đi công xã bán.
“Này cũng quá nhiều” Lận Thanh Hòa lắc lắc đầu, “Ta lấy mấy cái là được”
“Cho ngươi liền ngươi cầm” Thị Tử mới không nhiều lời như vậy đâu, thả đồ vật xuống, một tay liền đem Khúc Đào Đào ôm lên.
“Này tiểu quỷ tham ăn cũng không ít lần ăn đồ của nhà ngươi, ngươi nếu là không chịu nhận, lần sau ta cũng không cho nàng lại đây.”
Vừa nghe đến không cho chính mình lại đây, Khúc Đào Đào theo bản năng che che miệng mình, chậc lưỡi, lại sốt ruột mà hướng về phía Lận Thanh Hòa phất tay.
“Nhận lấy, mau nhận lấy, Đào Đào, Đào Đào muốn lại đây chơi.”
“Ta xem ngươi là muốn lại đây ăn thì đúng hơn” Thị Tử xoa nhẹ một phen đầu của Đào Đào, hướng về phía Lận Thanh Hòa vẫy vẫy tay.
“Được rồi, ta dẫn Đào Đào về nhà, đồ vật ngươi cứ giữ lại đi.” Nói, nàng lại nghĩ tới.
“Số tang hoàng kia bán, giá cả cùng ngươi nói không sai biệt lắm, ít nhiều cũng nhờ ngươi.”
Lận Thanh Hòa cười nói, “Vậy là tốt rồi”
Hắn lần này cũng không khách khí nữa, đem đồ vật cất kĩ, rất là lễ phép mà cảm tạ.
“Cảm ơn anh Thị Tử”
Thị Tử tiêu sái mà vẫy vẫy tay, kêu hắn đừng khách khí, sau đó ôm Tiểu Đào Đào, mang theo Khúc Thất cùng Khúc Bát về nhà.
Tiểu Đào Tử đã quen bị ôm như vậy, nhưng cũng nhịn không được nắm nắm bím tóc nhỏ của cô bé, một hồi nghiêng đầu nhìn về phía sườn mặt tuấn tú của Thị Tử, một hồi nhìn về phía Lận Thanh Hoà đang còn ở trong viện, rối rắm đến lông mày đều thành tiểu bánh quai chèo.
Kia này rốt cuộc nên gọi là anh trai hay gọi là chị a.
__________
Giữa trưa thời điểm ăn cơm nghỉ ngơi, Thị Tử liền đem tình huống buổi sáng nói một chút.
“Chúng ta hôm nay vận khí tốt, vừa vặn gặp phải xe hàng hoá từ huyện thành xuống, vốn dĩ đi công xã chỉ nghĩ bán được tầm 50 cân, cuối cùng huyện thành tất cả đều mua hết, thu mua giá còn cao hơn so với ở công xã, ước chừng hai phân tám một cân, 160 cân, bán bốn khối bốn mao tám.”
Thị Tử khó được lộ ra vài phần kích động.
Này tính xuống dưới, số hạnh này do cô hái về, tiền cũng là cô kiếm được.