Bởi vì muốn đi bán quả hạnh, trời còn chưa sáng, Thị Tử liền đánh ngáp rời giường.
Bất quá thực rõ ràng, ngoài sân một số người bận rộn so với nàng còn dậy sớm hơn nhiều, nãi nàng, mẹ nàng, còn có mấy người thím đều đã đem đồ vật chuẩn bị tốt.
“Mấy thứ này có điểm nặng, đến lúc đó kêu ba ngươi cõng thay ngươi, ngươi vẫn nên ít cõng những thứ này lại.” Võ Mạn Châu cố ý dặn dò Thị Tử.
“Cháu cõng là được” Thị Tử ngáp một cái.
Cô sức lực lớn hơn người bình thường, ngày hôm qua những quả hạnh chính là cô cùng anh Khúc Tam cùng nhau cõng trở về, đương nhiên, cô vẫn là người cõng nhiều hơn.
“Cõng được cũng phải kêu ngươi ba cõng thay, có nghe hay không, Tống Hành?”
“Nghe được, mẹ, ngươi yên tâm, ta cũng không phải loại người như vậy.” Tống Hành chớp hạ đôi mắt, hướng về phía Võ Mạn Châu cười.
“Đừng hướng ta cười, vô dụng” Võ Mạn Châu hừ lạnh, “Ta cũng không phải là đứa con gái ngốc kia”.
Tống Hành không thèm để ý mà tiếp tục cười, vốn dĩ khuôn mặt đã tuấn tú lúc này cười lên thoạt nhìn càng thêm đẹp, Khúc Tiểu Oản ở bên cạnh ngây người một chút, nhiều năm như vậy cô đối với vẻ ngoài của chồng mình vẫn chưa kháng cự lại được.
Mấy người chị dâu nhịn không được đẩy đẩy nàng, trên mặt mang theo chút trêu đùa.
“Đừng nhìn nữa, đôi mắt đều nhìn đến sắp rớt ra ngoài rồi.”
Khúc Tiểu Oản đỏ mặt lên, khó có khi lại bày ra tiểu tính tình trừng mắt nhìn bọn họ liếc mắt một cái, liền quay đầu đi chuẩn bị cơm sáng.
Thị Tử ở một bên mắt trợn trắng, hướng về phía Tống Hành liếc mặt một cái.
“Được rồi, ba, mau thu thập chúng ta hiện tại cần phải đi, đợi lát nữa lại để người trong đại đội nhìn thấy được cũng không tốt.”
“Biết biết”
Tống Hành duỗi người, mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng, nút thắt thả lỏng hai viên, lộ ra ao hãm xương quai xanh. Rõ ràng người bình thường ăn mặc quần áo nhìn cũng bình thường, còn người này mặc vào lại mang theo một cổ nói không rõ hương vị.
Thị Tử đều nhịn không được nhíu nhíu mày, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn là ngậm miệng.
Tính, hắn cũng không có làm gì, tổng không thể bởi vì lớn lên có vẻ ngoài bắt mắc khiến cho hắn chỉnh xấu lại một chút.
Thị Tử ở Khúc gia đứng hàng thứ năm, thân cao cũng gần 1m7, nhìn qua liền biết nàng theo gien của Võ Mạn Châu.
Đứng ở bên người Tống Hành, cha con hai người chiều cao cũng không sai biệt lắm.
Tống Hành tuy nói ngày thường là người thích lười biếng, không đáng tin cậy, nhưng là đối đãi với mấy đứa nhỏ cũng xem như có tâm, cũng không nói cái gì, trực tiếp cõng lên một cái sọt nặng nhất, nhìn qua cũng có gần cả trăm cân.
Thấy hắn như vậy, Thị Tử cũng không tranh giành làm gì, duỗi tay chỉnh chỉnh tóc, những khớp ngón tay thon dài lần lượt xuyên qua sợi tóc, lại dùng một sợi dây chun buộc chặt lại, tay vừa nhấc, mấy chục cân quả hạnh liền nằm trên lưng cô.
Nhìn đến khúc này mấy người thím đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
“Thị Tử này, sức lực giống như lại lớn thêm chút.” Khúc đại nương kinh ngạc cảm thán.
“Rốt cuộc tuổi cũng lớn” Khúc nhị nương gật đầu.
“Lớn lên cũng càng thêm tuấn, so với Tống Hành còn tuấn hơn nhiều, ở đại đội cũng không biết bao nhiêu bé gái thích đi chạy theo con bé đâu.” Khúc Tam nương thiệt tình thực lòng khen.
“Cái kia, nếu ta nhớ không lầm thì Thị Tử là con gái đi?” Khúc tứ nương nói, cũng có chút do dự.
Từ từ, Thị Tử là con gái?
Nói như vậy, mấy người thím đều có chút không xác định, nhìn về phía mẹ chồng đang đứng bên cạnh bọn họ, mang theo mười phần mà dò hỏi.